Kể lại một mẩu chuyện em sẽ nghe hay đã đọc ca tụng hòa bình, chống cuộc chiến tranh năm 2021

Bài văn chủng loại Kể lại một mẩu chuyện em đang nghe hay đang đọc ca ngợi hòa bình, chống chiến tranh lớp 5 được lựa chọn lọc, tổng thích hợp từ những nội dung bài viết tập làm văn của học viên lớp 5 trên cả nước. Hi vọng với bài văn mẫu mã này, các em sẽ biết cách xúc tiến ý, tích trữ thêm vốn từ nhằm viết bài bác văn nhắc lại một mẩu truyện em vẫn nghe hay đã đọc ca tụng hòa bình, chống cuộc chiến tranh hay.

Bạn đang xem: Câu chuyện về ca ngợi hòa bình chống chiến tranh

*

Dàn ý nhắc lại một mẩu truyện em vẫn nghe hay đã đọc ca ngợi hòa bình, chống chiến tranh

* nhắc nhở cách kể chuyện mệnh danh hòa bình

- giới thiệu câu chuyện (đọc nơi đâu hoặc nghe ai kể, tên câu chuyện là gì, câu chuyện nói đến ai, về bài toán gì,...)

- Kể cốt truyện câu chuyện, triệu tập vào gần như tình tiết trình bày ước vọng hòa bình, ý thức chống chiến tranh.

- Nêu cảm xúc của phiên bản thân về câu chuyện

Kể lại một câu chuyện em sẽ nghe hay vẫn đọc mệnh danh hòa bình, chống chiến tranh - mẫu mã 1

Từ xưa tới nay, nền hòa bình luôn là vấn đề thiết yếu ở khắp hầu như nơi trên ráng giới. Tôi đã từng nghe mẩu truyện về một cô nhỏ bé thơ ngây, yêu thích hòa bình. Câu chuyện mang thương hiệu “Những nhỏ sếu bởi giấy”.

Hai quả bom ném xuống những thành phố Hi-rô-si-ma và Na-ga-xa-ki. Chúng đã chiếm đi mạng sinh sống của ngay gần nửa triệu người. Đến năm 1951, lại có thêm ngay gần 100000 người ở Hi-rô-si-ma bị chết do nhiễm phóng xạ nguyên tử. Hậu quả bởi vì bom nguyên tử tạo ra quả thực cực kỳ nặng nề cùng đau thương.

Khi thành phố Hi-rô-si-ma bị ném bom, cô bé xíu Xa-xa-cô Xa-xa-ki new hai tuổi đã như ý thoát nạn. Mà lại nào ngờ khung hình em đã trở nên nhiễm phóng xạ. Mười năm sau đó, em lâm bệnh nặng. Gương mặt nhỏ dại nhắn càng ngày hốc hác đi. Khi nằm trong bệnh viện nhẩm đếm từng ngày còn sót lại của cuộc đời mình, cô nhỏ xíu ngây thơ tin vào một truyền thuyết nói rằng giả dụ gấp đủ một nghìn bé sếu bằng giấy treo xung quanh phòng, em đã khỏi bệnh. Em liền âm thầm lặng lẽ gấp sếu. Ngày hôm qua ngày, em vẫn miệt mài gấp từng chú sếu nhỏ. Một chú sếu chấm dứt là em lại nở nụ cười bởi tinh thần tăng lên. Biết chuyện, trẻ em cả nước Nhật và các nơi trên quả đât đã túi bụi gửi hàng trăm ngàn con sếu giấy đến cho Xa-xa-cô. Nhưng mà Xa-xa-cô mới gấp được 644 con thì em vẫn mãi mãi lìa xa cõi đời này.

Xúc cồn trước chết choc của em, học viên thành phố Hi-rô-si-ma sẽ quyên góp tiền chế tạo một tượng đài tưởng nhớ những nạn nhân bị bom nguyên tử giáp hại. Bên trên đỉnh tượng đài cao chín mét là hình một em gái giơ cao hai tay thăng thiên để nâng một bé sếu. Bên dưới tượng đài khắc mẫu chữ: "Chúng tôi muốn quả đât này trường thọ hòa bình".

Khi nghe câu chuyện về cô bé bỏng Xa-xa-cô, hẳn ai cũng xúc cồn trước lòng yêu chuộng hòa bình của em. Vẫn chẳng có phép thuật nào lưu giữ được cuộc sống tự do mà mỗi nhỏ người, mỗi giang sơn cần phải cố gắng nỗ lực chung tay để gìn bảo đảm nền tự do vốn tất cả và đẩy lùi cuộc chiến tranh phi nghĩa.

Kể lại một mẩu chuyện em vẫn nghe hay đang đọc ca ngợi hòa bình, chống cuộc chiến tranh - chủng loại 2

Năm 1958, chưng đi thăm Ấn Độ, người rời tp hà nội Niu Đê li bởi xe lửa đặc biệt quan trọng để thăm thành phố Bombay. Đông đảo đại diện ngoại giao những nước với quần chúng hà thành Niu Đê li ra tiễn Bác. Các thành viên của đoàn ta lên các toa trước để khi bác bỏ đến là tàu có thể chuyển bánh được ngay.

Bác đến, rồi đi kính chào các thay mặt ngoại giao đang xếp mặt hàng ngang trong chống khách của phòng ga. Khi ra sân ga chỉ có Bác, Thủ tướng Ấn Độ Nê ru và ông Vụ trưởng Vụ lễ tân của Ấn Độ. Bước tới toa giành cho Bác, bác bỏ không vào ghế ngồi ngay nhưng mà đứng lại ngơi nghỉ cửa, nói một vài câu chuyện với Thủ tướng Nê ru. Khi bé tàu nổi lên thông báo tàu sắp tới chuyển bánh, Thủ tướng Nê ru thân thiện và thân mật nói cùng với Bác:

- quản trị hãy cẩn thận, tàu sắp bánh di chuyển đó.

Tươi mỉm cười và hết sức hiền hòa, bác bỏ Hồ nói với Thủ tướng tá Nê ru:

- Ông đồng bọn mến cứ yên tâm, đó là cửa của hòa bình.

Nghe bác bỏ nói, Thủ tướng tá Nê ru cười vui vẻ, cảm kích và vấn đáp Bác:

- Thưa chủ tịch, cửa độc lập luôn luôn rộng mở.

Câu chuyện rất thân thiện này diễn ra giữa hai bạn đứng đầu nhị quốc gia, đồng thời cũng là hai fan bạn yêu thích hòa bình, luôn luôn chống chọi cho hòa bình, hữu nghị, hợp tác giữa những dân tộc đang làm cho những nhà báo Ấn Độ cùng nước ngoài có mặt hôm ấy siêu chú ý.

Sáng hôm sau các báo béo của Ấn Độ đăng lại cuộc đối thoại lý thú này và đã tạo dư luận rất tốt trong quần chúng. Các báo kể lại lời nói của Bác: Đây là cửa nhà hòa bình.

Kể lại một mẩu truyện em đã nghe hay đang đọc mệnh danh hòa bình, chống chiến tranh - chủng loại 3

Đúng 7 giờ đôi mươi phút ngày 16 tháng 5 năm 1967 tại sử dụng Gòn, một người thiếu nữ Việt Nam đang tự tưới 10 lít xăng lên trên người rồi châm lửa đốt, từ hiến bản thân thành ngọn đuốc nhằm phản đối cuộc chiến tranh của đế quốc Mỹ sinh hoạt Việt Nam.

Tại miền Nam, vào trong những năm 1965 – 1968, mức độ trở nên tân tiến và tăng tốc chiến tranh càng ngày ác liệt, tàn khốc. Những đại diện thay mặt các tôn giáo lớn, đa số nhà hoạt động xã hội, mọi trí thức, âm nhạc sĩ gồm uy tín và bao gồm lương tri thấy cần phải tập chung ý lại, gióng lên số đông hồi chuông báo động, hồng ngăn ngừa phần nào bàn tay đẫm huyết của quân xâm chiếm Mĩ: Liên minh các lực lượng dân tộc – dân nhà và hòa bình, Hội âm nhạc sĩ yêu thương nước – yêu thương hòa bình, trào lưu Dân tộc trường đoản cú quyết theo lần lượt ra đời.

Như chủng loại dơi hại ánh sáng, ngụy quyền lập tức bọn áp, khủng bố những tổ chức hòa bình, những người có tâm huyết với vận mệnh dân tộc.

Là một sv Văn khoa, một phật tử hiền khô lành, khiêm tốn, nhưng lại tích cực, Nhất chi Mai nói:

Tôi mong mỏi làm ánh đuốc le lói trong đêm đen để tố giác những quyền năng đen tối, rất nhiều tội ác chiến tranh. Không thể sự lựa chọn nào khác, phương pháp duy nhất nhưng chị biết, nhưng sức chị cho phép để hoàn toàn có thể "ra lời", và cách ra lời chân thật nhất, có sức thuyết phục duy nhất – theo chị – chính là tự bạn dạng thân mình đề nghị thắp lên ngọn đuốc ấy.

Bị vây trong một tình thế:

Sống mình tất yêu nói

Chị tin tưởng:

Chết mới được ra lời Chị đã dũng cảm: Chịu gian khổ thân này Mong bay lời thống thiết

Tại miếu Từ Nghiêm, con đường Bà Hạt, quận 10, dùng Gòn, sau khoản thời gian để lại mười bức thư cho cha mẹ, thầy cô, các bạn bè, chị vẫn châm lửa tự thiêu để cảnh tỉnh giấc những quyền lực đen tối, vô minh, mặt khác lên án trận chiến tranh do đế quốc Mĩ gây nên cho tổ quốc Việt Nam.

Sau tử vong đầy xúc đụng của chị Nhất chi Mai, báo chí trong và kế bên nước mọi loan tin với toàn bộ sự nhớ tiếc thương với kính trọng. Nhiều nhà thơ, đơn vị văn, đơn vị báo đã đãi đằng sự đồng cảm thâm thúy với chị bằng nhiều tác phẩm phổ biến rộng rãi ở mọi nơi.

Hôm nay, đọc lại từng lời thơ mộc mạc, thực tình của chị, nhớ mang đến phương bí quyết "ra lời" bi thương của chị vào bối cảnh lịch sử dân tộc khốc liệt những năm 60 ấy, họ nghĩ sự hi sinh của chị ấy đã như một ngọn đuốc góp phần đẩy lùi tối đen. Và lời thơ bé dại nhẹ, nhân hậu lành, khiêm nhường của chị ấy sẽ còn vang vọng mãi trên từng hàng cây, ngọn cỏ, bên trên từng khoảng chừng trời thanh bình xanh vút Việt Nam.

Kể lại một câu chuyện em đang nghe hay vẫn đọc mệnh danh hòa bình, chống chiến tranh - mẫu mã 4

Kim Đồng tên thật là Nông Văn Dền, sinh vào năm 1928, người dân tộc bản địa Nùng, quê nhà anh làm việc tỉnh Cao Bằng. Công ty Kim Đồng rất nghèo. Cha bị chết bởi vì nạn phu phen lao dịch của thực dân Pháp. Anh trai đi công tác luôn. Trong nhà chỉ có bà bầu tàn tật và bạn em bọn họ mồ côi là Cao Sơn.

Từ bé, Kim Đồng đã có lòng tin yêu nước, chán ghét giặc Pháp. Vùng quê nhà Kim Đồng là nơi có phong trào cách mạng vô cùng sớm. Ngày 15 tháng 5 năm 1941, Đội Nhi đồng cứu quốc được thành lập và hoạt động có 5 team viên và Kim Đồng được thai là team trưởng thứ nhất của Đội. Vào công tác, Kim Đồng luôn luôn tỏ ra can đảm và có không ít mưu trí.

Một lần, sau thời điểm làm trách nhiệm dẫn cán bộ vào căn cứ, Kim Đồng đang trê tuyến phố trở về nhà thì nghe bao gồm tiếng cồn lạ sinh hoạt trong rừng. Kim Đồng lập tức rủ người bạn là Cao tô tìm biện pháp báo động cho các anh cán bộ đang ngơi nghỉ trong xã biết. Sau thời điểm quan sát, Kim Đồng đã nhìn thấy lũ lính đang tận dụng sương mù phục kích trên đường vào làng và tĩnh mịch đợi bắt người. Kim Đồng bảo Cao Sơn đi lùi phía sau, chạy về báo cáo. Đợi cho chính mình đi rồi, Kim Đồng nhìn kĩ địa hình, nhằm chạy vọt qua suối, lên phía rừng. Như vậy, lũ lính sẽ đề nghị nổ súng hoặc kêu lên, bọn chúng nó sẽ bị lộ. Quả nhiên, thấy gồm bóng người chạy, đàn giặc lên đạn cùng hô: “Đứng lại!”. Kim Đồng không dừng chân. Giặc bắn theo, anh Kim Đồng đã gan dạ hi sinh. Hôm ấy là sáng sủa sớm ngày 15 tháng 02 năm 1943.

Kể lại một mẩu truyện em vẫn nghe hay đang đọc ca tụng hòa bình, chống chiến tranh - chủng loại 5

Chiến tranh vẫn qua đi hàng trăm năm nhưng đông đảo nỗi nhức và đầy đủ mất mát nhưng mà nó đã giữ lại thì không thể nào xóa nhòa. Giới trẻ ngày nay không phải sống trong cuộc chiến tranh nên quan yếu hiểu được các mất mát nhức thương ấy. Tuy vậy nhưng những mẩu chuyện thời chiến vẫn luôn đem về cho họ những suy ngẫm nâng cao về tội trạng của cuộc chiến tranh và niềm thèm khát hòa bình. Ông ngoại đã có lần kể mang lại em về người hero Văn Ngọc Bé, người đã bổ xuống nhằm giành lại nền độc lập, tự do.

Khi ấy, phía địch gồm kế hoạch tấn công doanh trại của quân ta, cố kỉnh nhưng tình hình lại trở đề nghị khá lặng ắng, không có động tĩnh gì. Chị các đại lý đi về đưa thông tin không bao gồm địch càn. Mọi fan thở phào thường xuyên bàn kế sách tiến công địch. Nhóm đảm bảo chia có tác dụng hai canh gác hai đầu. Cụ nhưng, thiệt bất ngờ, nhị tốp thám báo cải trang thường dân, súng ống treo dọc thân người bỗng từ bỏ đâu mở ra ngay trên bé đập trước nhà. Không kịp nữa rồi! một loạt trung liên vang lên, lúc đó bè bạn Bé bị đạn găm nát hai chân, tín đồ đầy thương tích. Rất nhiều người mau lẹ đáp trả địch bằng súng AK dập tắt ổ trung liên của đối thủ. Địch đột nhiên rút quân. Tình hình lúc bấy giờ đồng hồ vô cùng mệt mỏi yêu cầu chúng phải tạo tức rút quân để bảo toàn lực lượng. Đồng chí Văn Ngọc nhỏ bé đã có chủ kiến làm cho những người có khía cạnh hôm ấy các nhói lòng: "Tôi nguyện hi sinh để tiến công giặc, tất cả súng đạn của tôi các bè bạn hãy với đi. Hãy mở khuy nhị quả đạn rồi móc vào tay tôi, nếu bầy chúng vào, tôi sẽ chết cùng chúng. Các bè bạn hãy hối hả đi đi!".

Nghe bạn bè Bé nói vậy, mọi người đều không đồng ý. Tuy vậy địch đã lập cập quay trở lại. Trước tình hình quá nguy cấp, trường hợp ở lại tất cả sẽ cùng chết. Cuối cùng tất cả làm theo lời đồng minh Bé. Trong khu nhà ở lá bé bỏng nhỏ, cạnh dòng cối xay lúa là fan đồng đội quyết tử. Bao bọc ngôi nhà chỉ có chuối với tre hóp bốn bề. Trước sân có một nhỏ mương tung qua. Chúng ta lội đi vào sình lầy, trong tre hóp, trên đầu máy cất cánh OV10, "Rọ gáo" cất cánh rà rà. Anh em rẽ hóp mà đi, lòng nhức nhói…".

Và khi bọn họ vừa đi tắt hơi thì bọn thám báo quay trở lại. Nhì chân nát bươm, ngày tiết chảy rất nhiều đến kiệt sức, đồng minh Văn Ngọc nhỏ bé đã không kịp có tác dụng điều mình ấp ôm là nổ tung nhị quả lựu đạn bên trên tay cùng rất quân thù. Anh ở sấp, úp phương diện xuống mảnh đất quê hương đau thương, trên sườn lưng găm nhiều mảnh đạn thù. Liệt sĩ Văn Ngọc nhỏ nhắn đã cùng với nhiều cán bộ chiến sỹ khác của đơn vị đã sử dụng máu của mình góp phần viết nên bản tráng ca văng mạng của lòng anh dũng giành lại nền hòa bình cho dân tộc, nhân dân vn mãi mãi không lúc nào quên sự hy sinh cao quý của hero Văn Ngọc Bé.

Anh sẽ hi sinh một bí quyết oai hùng. Không có anh, chúng ta sẽ không tồn tại được nền độc lập như ngày hôm nay. Noi gương anh, bọn chúng em sẽ cố gắng học tập thật tốt để xây dựng tổ quốc ngày càng nhiều mạnh.

Kể lại một mẩu chuyện em đang nghe hay đang đọc ca tụng hòa bình, chống cuộc chiến tranh lớp 5 bao gồm dàn ý với 30 bài xích văn chủng loại hay nhất, chọn lọc giúp học sinh viết bài xích tập làm văn lớp 5 giỏi hơn.


Kể lại một mẩu chuyện em sẽ nghe hay đang đọc ca tụng hòa bình, chống chiến tranh - tiếng Việt 5

*

Dàn ý nói lại một mẩu truyện em đã nghe hay sẽ đọc ca ngợi hòa bình, phòng chiến tranh

- trình làng câu chuyện (đọc chỗ nào hoặc nghe ai kể, tên mẩu truyện là gì, câu chuyện nói đến ai, về câu hỏi gì,...)

- Kể tình tiết câu chuyện, triệu tập vào phần nhiều tình tiết diễn đạt ước vọng hòa bình, lòng tin chống chiến tranh.


- Nêu cảm giác của phiên bản thân về câu chuyện

Kể lại một mẩu chuyện em đã nghe hay vẫn đọc ca ngợi hòa bình, chống cuộc chiến tranh (mẫu 1)

*
Năm 1958, bác bỏ đi thăm Ấn Độ, bạn rời thủ đô Niu Đê li bởi xe lửa quan trọng để thăm tp Bombay. Đông đảo thay mặt ngoại giao những nước cùng quần chúng tp hà nội Niu Đê li ra tiễn Bác. Những thành viên của đoàn ta lên những toa trước nhằm khi chưng đến là tàu rất có thể chuyển bánh được ngay.

Bác đến, rồi đi chào các đại diện ngoại giao vẫn xếp sản phẩm ngang trong phòng khách ở trong phòng ga. Lúc ra sân ga chỉ bao gồm Bác, Thủ tướng mạo Ấn Độ Nê ru và ông Vụ trưởng Vụ lễ tân của Ấn Độ. đặt chân đến toa giành riêng cho Bác, bác không vào số ghế ngay mà đứng lại nghỉ ngơi cửa, nói một vài mẩu chuyện với Thủ tướng Nê ru. Khi bé tàu nổi lên thông báo tàu sắp chuyển bánh, Thủ tướng Nê ru gần gũi và thân thiết nói cùng với Bác:

- chủ tịch hãy cẩn thận, tàu sắp bánh di chuyển đó.

Tươi cười cợt và cực kỳ hiền hòa, bác Hồ nói cùng với Thủ tướng mạo Nê ru:

- Ông bạn bè mến cứ yên tâm, đấy là cửa của hòa bình.

Nghe bác nói, Thủ tướng Nê ru cười cợt vui vẻ, cảm kích và vấn đáp Bác:

- Thưa nhà tịch, cửa độc lập luôn luôn rộng mở.

Câu chuyện rất thân thiết này diễn ra giữa hai bạn đứng đầu hai quốc gia, đồng thời cũng chính là hai người bạn yêu chuộng hòa bình, luôn luôn chiến đấu cho hòa bình, hữu nghị, hợp tác và ký kết giữa những dân tộc sẽ làm cho các nhà báo Ấn Độ cùng nước ngoài xuất hiện hôm ấy khôn cùng chú ý.


Quảng cáo


Sáng hôm sau những báo phệ của Ấn Độ đăng lại cuộc hội thoại lý thú này với đã tạo dư luận tốt nhất trong quần chúng. Các báo nhắc lại lời nói của Bác: Đây là ô cửa hòa bình.

Kể lại một mẩu truyện em đang nghe hay đã đọc mệnh danh hòa bình, chống chiến tranh (mẫu 2)

Kim Đồng tên thật là Nông Văn Dền, sinh vào năm 1928, người dân tộc bản địa Nùng, quê hương anh sinh hoạt tỉnh Cao Bằng. Công ty Kim Đồng khôn xiết nghèo. Phụ vương bị chết vì chưng nạn phu phen lao dịch của thực dân Pháp. Anh trai đi công tác luôn. Trong nhà chỉ có mẹ tàn tật và người em bọn họ mồ côi là Cao Sơn.

Từ bé, Kim Đồng đã có ý thức yêu nước, căm ghét giặc Pháp. Vùng quê nhà Kim Đồng là chỗ có trào lưu cách mạng vô cùng sớm. Ngày 15 mon 5 năm 1941, Đội Nhi đồng cứu giúp quốc được thành lập và hoạt động có 5 team viên với Kim Đồng được bầu là nhóm trưởng đầu tiên của Đội. Trong công tác, Kim Đồng luôn tỏ ra kiêu dũng và có không ít mưu trí.

Một lần, sau khoản thời gian làm nhiệm vụ dẫn cán bộ vào căn cứ, Kim Đồng đang trê tuyến phố trở về nhà thì nghe gồm tiếng hễ lạ làm việc trong rừng. Kim Đồng tức khắc rủ người bạn là Cao tô tìm cách báo động cho những anh cán bộ đang ở trong xóm biết. Sau thời điểm quan sát, Kim Đồng đã nhìn thấy đàn lính đang lợi dụng sương mù phục kích trên tuyến đường vào thôn và tĩnh mịch đợi bắt người. Kim Đồng bảo Cao Sơn lùi về phía sau, chạy về báo cáo. Đợi cho mình đi rồi, Kim Đồng nhìn kĩ địa hình, nhằm chạy vọt qua suối, lên phía rừng. Như vậy, lũ lính sẽ yêu cầu nổ súng hoặc kêu lên, bọn chúng nó có khả năng sẽ bị lộ. Quả nhiên, thấy tất cả bóng bạn chạy, bầy giặc lên đạn và hô: “Đứng lại!”. Kim Đồng không dừng chân. Giặc bắn theo, anh Kim Đồng đã dũng mãnh hi sinh. Hôm ấy là sáng sớm ngày 15 mon 02 năm 1943.

Kể lại một mẩu chuyện em đang nghe hay đang đọc ca tụng hòa bình, chống chiến tranh (mẫu 3)

Đúng 7 giờ trăng tròn phút ngày 16 mon 5 năm 1967 tại sài Gòn, một người thanh nữ Việt Nam sẽ tự tưới 10 lít xăng lên trên người rồi châm lửa đốt, từ hiến bản thân thành ngọn đuốc nhằm phản đối cuộc chiến tranh của đế quốc Mỹ ở Việt Nam.

Tại miền Nam, vào trong thời hạn 1965 – 1968, mức độ cải cách và phát triển và bức tốc chiến tranh càng ngày ác liệt, tàn khốc. Những thay mặt đại diện các tôn giáo lớn, mọi nhà chuyển động xã hội, đa số trí thức, văn nghệ sĩ tất cả uy tín và tất cả lương tri thấy cần phải tập hợp ý lại, gióng lên những hồi chuông báo động, hồng ngăn chặn phần làm sao bàn tay đẫm tiết của quân xâm lấn Mĩ: Liên minh những lực lượng dân tộc bản địa – dân chủ và hòa bình, Hội âm nhạc sĩ yêu nước – yêu hòa bình, trào lưu Dân tộc từ quyết lần lượt ra đời.

Như loại dơi sợ hãi ánh sáng, ngụy quyền lập tức bầy áp, to bố những tổ chức hòa bình, những người dân có tận tâm với vận mệnh dân tộc.

Là một sv Văn khoa, một phật tử hiền lành, khiêm tốn, nhưng lại tích cực, Nhất đưa ra Mai nói:

Tôi ước ao làm ánh đuốc le lói trong đêm black để tố cáo những quyền lực đen tối, phần nhiều tội ác chiến tranh. Không thể sự chọn lọc nào khác, cách duy nhất nhưng chị biết, mà sức chị chất nhận được để có thể "ra lời", và giải pháp ra lời chân thật nhất, bao gồm sức thuyết phục độc nhất vô nhị – theo chị – chính là tự bạn dạng thân mình yêu cầu thắp lên ngọn đuốc ấy.

Bị vây vào một tình thế:

Sống mình cần yếu nói

Chị tin tưởng:

Chết new được ra lờiChị vẫn dũng cảm:Chịu cực khổ thân nàyMong bay lời thống thiết

Tại chùa Từ Nghiêm, con đường Bà Hạt, quận 10, sử dụng Gòn, sau khoản thời gian để lại mười bức thư cho phụ thân mẹ, thầy cô, các bạn bè, chị sẽ châm lửa trường đoản cú thiêu để cảnh tỉnh những quyền năng đen tối, vô minh, mặt khác lên án cuộc chiến tranh vày đế quốc Mĩ tạo ra cho tổ quốc Việt Nam.

Sau cái chết đầy xúc hễ của chị Nhất đưa ra Mai, báo mạng trong và bên cạnh nước đầy đủ loan tin với tất cả sự nhớ tiếc thương cùng kính trọng. Những nhà thơ, bên văn, nhà báo đã thanh minh sự đồng cảm sâu sắc với chị bởi nhiều tác phẩm phổ cập rộng rãi ở mọi nơi.

Hôm nay, hiểu lại từng lời thơ mộc mạc, chân thành của chị, nhớ đến phương giải pháp "ra lời" bi quan của chị trong bối cảnh lịch sử hào hùng khốc liệt trong thời hạn 60 ấy, họ nghĩ sự hi sinh của chị ấy đã như 1 ngọn đuốc góp thêm phần đẩy lùi đêm đen. Với lời thơ nhỏ tuổi nhẹ, hiền hậu lành, khiêm nhường của chị ý sẽ còn vang vọng mãi bên trên từng sản phẩm cây, ngọn cỏ, bên trên từng khoảng tầm trời thanh bình xanh vút Việt Nam.

Kể lại một mẩu truyện em vẫn nghe hay đang đọc ca tụng hòa bình, chống cuộc chiến tranh (mẫu 4)

Chiến tranh đã qua đi hàng chục năm nhưng đa số nỗi nhức và đầy đủ mất mát mà nó đã còn lại thì không thể nào xóa nhòa. Người trẻ tuổi ngày nay không phải sống trong cuộc chiến tranh nên quan trọng hiểu được gần như mất mát nhức thương ấy. Tuy nhiên nhưng những câu chuyện thời chiến vẫn luôn mang đến cho họ những suy ngẫm nâng cao về lỗi lầm của chiến tranh và niềm mơ ước hòa bình. Ông ngoại đã có lần kể đến em về người anh hùng Văn Ngọc Bé, bạn đã ngã xuống để giành lại nền độc lập, trường đoản cú do.

Khi ấy, phía địch bao gồm kế hoạch tấn công doanh trại của quân ta, rứa nhưng tình hình lại trở buộc phải khá yên ắng, không có động tĩnh gì. Chị các đại lý đi về đưa thông tin không tất cả địch càn. Mọi bạn thở phào liên tục bàn kế sách tiến công địch. Nhóm bảo vệ chia làm hai canh dữ hai đầu. Gắng nhưng, thiệt bất ngờ, nhị tốp thám báo hoá trang thường dân, súng ống đeo dọc thân fan bỗng từ đâu mở ra ngay trên bé đập trước nhà. Ko kịp nữa rồi! một loạt trung liên vang lên, khi đó đồng chí Bé bị đạn găm nát nhị chân, fan đầy yêu đương tích. Phần lớn người lập cập đáp trả địch bằng súng AK dập tắt ổ trung liên của đối thủ. Địch đùng một phát rút quân. Tình hình lúc bấy tiếng vô cùng stress yêu cầu chúng phải tạo lập tức rút quân để bảo toàn lực lượng. Đồng chí Văn Ngọc bé nhỏ đã có chủ ý làm cho người có mặt hôm ấy phần nhiều nhói lòng: "Tôi nguyện mất mát để tấn công giặc, tất cả súng đạn của mình các bằng hữu hãy sở hữu đi. Hãy mở khuy nhị quả đạn rồi móc vào tay tôi, nếu bọn chúng vào, tôi sẽ bị tiêu diệt cùng chúng. Các đồng chí hãy nhanh chóng đi đi!".

Nghe đồng chí Bé nói vậy, mọi tín đồ đều ko đồng ý. Nhưng lại địch đã hối hả quay trở lại. Trước tình trạng quá nguy cấp, nếu như ở lại tất cả sẽ thuộc chết. Sau cùng tất cả tuân theo lời bạn bè Bé. Trong căn nhà lá bé bỏng nhỏ, cạnh chiếc cối xay lúa là fan đồng team quyết tử. Bao phủ ngôi công ty chỉ bao gồm chuối và tre hóp tứ bề. Trước sân tất cả một bé mương tan qua. Bọn họ lội đi trong sình lầy, vào tre hóp, bên trên đầu máy cất cánh OV10, "Rọ gáo" cất cánh rà rà. Bạn bè rẽ hóp mà đi, lòng đau nhói…".

Và khi họ vừa đi từ trần thì bọn thám báo con quay trở lại. Hai chân nát bươm, ngày tiết chảy rất nhiều đến kiệt sức, bằng hữu Văn Ngọc bé nhỏ đã ko kịp làm điều mình ôm ấp là nổ tung hai quả lựu đạn trên tay cùng với quân thù. Anh nằm sấp, úp khía cạnh xuống mảnh đất quê hương đau thương, trên sống lưng găm các mảnh đạn thù. Liệt sĩ Văn Ngọc nhỏ bé đã cùng nhiều cán bộ đồng chí khác của đơn vị chức năng đã dùng máu của chính bản thân mình góp phần viết nên bản tráng ca vong mạng của lòng quả cảm giành lại nền độc lập cho dân tộc, nhân dân việt nam mãi mãi không khi nào quên sự hy sinh cao niên của hero Văn Ngọc Bé.

Anh sẽ hi sinh một giải pháp oai hùng. Không tồn tại anh, chúng ta sẽ không tồn tại được nền độc lập như ngày hôm nay. Noi gương anh, bọn chúng em sẽ cố gắng học tập thật tốt để xây dựng quốc gia ngày càng nhiều mạnh.

Kể lại một mẩu truyện em đang nghe hay đang đọc ca ngợi hòa bình, chống chiến tranh (mẫu 5)

Năm 1958, bác đi thăm Ấn Độ, bạn rời thủ đô hà nội Niu Đêli bằng xe lửa đặc trưng để thăm thành phố Bombay. Đông đảo đại diện ngoại giao các nước và quần chúng tp. Hà nội Niu Đêli ra tiễn Bác. Những thành viên của đoàn ta lên những toa trước nhằm khi chưng đến là tàu rất có thể chuyển bánh được ngay.

Bác đến, rồi đi kính chào các đại diện ngoại giao vẫn xếp hàng ngang trong chống khách ở trong nhà ga. Khi ra sân ga chỉ tất cả Bác, Thủ tướng tá Ấn Độ Nêru và ông Vụ trưởng Vụ lễ tân của Ấn Độ. Bước tới toa dành riêng cho Bác, chưng không vào số ghế ngay cơ mà đứng lại sinh hoạt cửa, nói một vài mẩu chuyện với Thủ tướng Nêru. Khi bé tàu nổi lên báo cáo tàu chuẩn bị chuyển bánh, Thủ tướng Nêru thân mật và gần gũi và thân yêu nói cùng với Bác:

- quản trị hãy cẩn thận, tàu sắp di chuyển bánh đó.

Tươi mỉm cười và khôn xiết hiền hoà, chưng Hồ nói với Thủ tướng tá Nêru:

- Ông bạn thân mến cứ yên ổn tâm, đây là cửa của hoà bình.

Nghe bác nói, Thủ tướng mạo Nêru mỉm cười vui vẻ, cảm kích và trả lời Bác:

- Thưa công ty tịch, cửa ngõ hoà bình luôn luôn luôn rộng mở.

Câu chuyện rất thân mật và gần gũi này diễn ra giữa hai bạn đứng đầu nhì quốc gia, đồng thời cũng chính là hai bạn bạn yêu thích hoà bình, luôn luôn luôn đấu tranh cho hoà bình, hữu nghị, bắt tay hợp tác giữa các dân tộc đang làm cho các nhà báo Ấn Độ và nước ngoài xuất hiện hôm ấy hết sức chú ý.

Sáng hôm sau các báo khủng của Ấn Độ đăng lại cuộc hội thoại lý thú này với đã tạo dư­ luận rất tốt trong quần chúng. Những báo đề cập lại câu nói của Bác: Đây là cửa nhà hoà bình.

Kể lại một mẩu truyện em sẽ nghe hay đã đọc ca tụng hòa bình, chống chiến tranh (mẫu 6)

Từ xưa cho tới nay, nền tự do luôn là vấn đề rất cần thiết ở khắp hầu như nơi trên thế giới. Tôi đã từng có lần nghe mẩu chuyện về một cô nhỏ xíu thơ ngây, yêu chuộng hòa bình. Mẩu chuyện mang thương hiệu “Những bé sếu bằng giấy”.

Hai trái bom ném xuống các thành phố Hi-rô-si-ma cùng Na-ga-xa-ki. Bọn chúng đã chiếm đi mạng sinh sống của gần nửa triệu người. Đến năm 1951, lại sở hữu thêm ngay sát 100000 người ở Hi-rô-si-ma bị chết vị nhiễm phóng xạ nguyên tử. Hậu quả vày bom nguyên tử tạo ra quả thực siêu nặng nề cùng đau thương.

Khi tp Hi-rô-si-ma bị ném bom, cô bé nhỏ Xa-xa-cô Xa-xa-ki new hai tuổi đã suôn sẻ thoát nạn. Tuy vậy nào ngờ cơ thể em đã bị nhiễm phóng xạ. Mười năm sau đó, em lâm căn bệnh nặng. Gương mặt bé dại nhắn ngày dần hốc hác đi. Khi phía bên trong bệnh viện nhẩm đếm từng ngày sót lại của cuộc đời mình, cô bé xíu ngây thơ tin vào một trong những truyền thuyết nói rằng nếu như gấp đầy đủ một nghìn nhỏ sếu bởi giấy treo quanh phòng, em vẫn khỏi bệnh. Em liền lặng lẽ gấp sếu. Ngày hôm qua ngày, em vẫn miệt mài cấp từng chú sếu nhỏ. Một chú sếu xong xuôi là em lại nở niềm vui bởi tinh thần tăng lên. Biết chuyện, trẻ con em toàn quốc Nhật và những nơi trên nhân loại đã túi bụi gửi hàng trăm con sếu giấy đến mang đến Xa-xa-cô. Nhưng lại Xa-xa-cô mới gấp được 644 con thì em sẽ mãi mãi lìa xa cõi đời này.

Xúc cồn trước tử vong của em, học viên thành phố Hi-rô-si-ma đã quyên góp tiền desgin một tượng đài tưởng nhớ những nàn nhân bị bom nguyên tử ngay cạnh hại. Trên đỉnh tượng đài cao chín mét là hình một em gái giơ cao nhì tay thăng thiên để nâng một bé sếu. Dưới tượng đài khắc dòng chữ: "Chúng tôi muốn nhân loại này trường thọ hòa bình".

Khi nghe mẩu truyện về cô nhỏ xíu Xa-xa-cô, hẳn ai ai cũng xúc rượu cồn trước lòng yêu thương chuộng chủ quyền của em. đã chẳng có phép màu nào bảo quản được cuộc sống tự do mà mỗi bé người, mỗi nước nhà cần phải cố gắng nỗ lực chung tay để gìn đảm bảo nền tự do vốn gồm và đẩy lùi chiến tranh phi nghĩa.

Kể lại một mẩu truyện em đã nghe hay sẽ đọc ca tụng hòa bình, chống cuộc chiến tranh (mẫu 7)

Đúng 7 giờ trăng tròn phút ngày 16 mon 5 năm 1967 tại sử dụng Gòn, một người thanh nữ Việt Nam đang tự tưới 10 lít xăng lên trên người rồi châm lửa đốt, trường đoản cú hiến bản thân thành ngọn đuốc để phản đối chiến tranh của đế quốc Mĩ ở Việt Nam.

Tại miền Nam, vào những năm 1965 – 1968, nấc độ trở nên tân tiến và bức tốc chiến tranh ngày dần ác liệt, tàn khốc. Những đại diện thay mặt các tôn giáo lớn, rất nhiều nhà chuyển động xã hội, phần lớn trí thức, nghệ thuật sĩ gồm uy tín và gồm lương tri thấy rất cần phải tập hợp ý lại, gióng lên đông đảo hồi chuông báo động, hòng ngăn chặn phần nào bàn tay đẫm máu của quân xâm lăng Mĩ: Liên minh các lực lượng dân tộc bản địa – dân chủ và hòa bình, Hội âm nhạc sĩ yêu nước – yêu hòa bình, trào lưu Dân tộc từ quyết… theo lần lượt ra đời.

Như chủng loại dơi sợ ánh sáng, ngụy quyền lập tức đàn áp, bự bố những tổ chức hòa bình, những người dân có tận tâm với vận mệnh dân tộc.

Là một sv Văn khoa, một phật tử hiền hậu lành, khiêm tốn, tuy thế tích cực, Nhất chi Mai nói:

Tôi ý muốn làm ánh đuốc le lói vào đêm black để tể cáo những quyền lực đen tối, hồ hết tội ác chiến tranh. Không hề sự lựa chọn nào khác, giải pháp duy nhất mà lại chị biết, cơ mà sức chị chất nhận được để có thể "ra lời", và bí quyết ra lời chân thật nhất, bao gồm sức thuyết phục tuyệt nhất – theo chị – chính là tự bạn dạng thân mình yêu cầu thắp lên ngọn đuốc ấy.

Bị vây vào một tình thế:

Sống mình cần yếu nói

Chị tin tưởng:

Chết bắt đầu được ra lời

Chị đang dũng cảm:

Chịu khổ cực thân này

Mong bay lời thống thiết…

Tại chùa Từ Nghiêm, đường Bà Hạt, quận 10, sài Gòn, sau khi để lại mười bức thư cho phụ thân mẹ, thầy cô, bạn bè, chị sẽ châm lửa từ thiêu để cảnh thức giấc những quyền năng đen tối, vô minh, mặt khác lên án cuộc chiến tranh vì đế quốc Mĩ gây nên cho giang sơn Việt Nam.

Sau cái chết đầy xúc rượu cồn của chị Nhất đưa ra Mai, báo chí truyền thông trong và ngoài nước gần như loan tin với toàn bộ sự tiếc thương và kính trọng. Các nhà thơ, đơn vị văn, bên báo đã đãi đằng sự đồng cảm thâm thúy với chị bằng nhiều tác phẩm phổ biến rộng rãi ở mọi nơi.

Hôm nay, gọi lại từng lời thơ mộc mạc, thật tâm của chị, nhớ mang lại phương bí quyết "ra lời" bi thảm của chị vào bối cảnh lịch sử dân tộc khốc liệt trong thời hạn 60 ấy, bọn họ nghĩ sự hi sinh của chị ý đã như 1 ngọn đuốc góp phần đẩy lùi đêm đen. Cùng lời thơ bé dại nhẹ, nhân từ lành, khiêm nhường của chị ấy sẽ còn vang đọng mãi trên từng hàng cây, ngọn cỏ, trên từng khoảng tầm trời thanh bình xanh vút Việt Nam.

Kể lại một mẩu chuyện em sẽ nghe hay đang đọc ca ngợi hòa bình, chống chiến tranh (mẫu 8)

Năm 1958, bác bỏ đi thăm Ấn Độ, người rời hà thành Niu Đêli bằng xe lửa quan trọng đặc biệt để thăm tp Bombay. Đông đảo thay mặt ngoại giao những nước và quần chúng hà thành Niu Đêli ra tiễn Bác. Những thành viên của đoàn ta lên các toa trước nhằm khi bác bỏ đến là tàu hoàn toàn có thể chuyển bánh được ngay.

Bác đến, rồi đi xin chào các thay mặt ngoại giao sẽ xếp mặt hàng ngang trong chống khách ở trong phòng ga. Khi ra sân ga chỉ bao gồm Bác, Thủ tướng tá Ấn Độ Nêru với ông Vụ trưởng Vụ lễ tân của Ấn Độ. Bước đến toa dành cho Bác, bác bỏ không vào ghế ngồi ngay mà lại đứng lại ở cửa, nói một vài mẩu truyện với Thủ tướng tá Nêru. Khi còi tàu nổi lên đánh tiếng tàu sắp đến chuyển bánh, Thủ tướng mạo Nêru gần gũi và đon đả nói cùng với Bác:

- chủ tịch hãy cẩn thận, tàu sắp lăn bánh đó.

Tươi cười và rất hiền hoà, bác bỏ Hồ nói cùng với Thủ tướng tá Nêru:

- Ông bạn thân mến cứ im tâm, đấy là cửa của hoà bình.

Nghe bác nói, Thủ tướng Nêru cười vui vẻ, cảm kích và vấn đáp Bác:

- Thưa công ty tịch, cửa ngõ hoà bình luôn luôn luôn rộng lớn mở.

Câu chuyện rất thân thiết này diễn ra giữa hai fan đứng đầu nhị quốc gia, đồng thời cũng chính là hai bạn bạn yêu thích hoà bình, luôn luôn luôn chống chọi cho hoà bình, hữu nghị, hợp tác và ký kết giữa những dân tộc sẽ làm cho các nhà báo Ấn Độ và nước ngoài xuất hiện hôm ấy khôn xiết chú ý.

Sáng hôm sau các báo phệ của Ấn Độ đăng lại cuộc hội thoại lý thú này với đã tạo dư­ luận rất tốt trong quần chúng. Những báo đề cập lại câu nói của Bác: Đây là góc cửa hoà bình.

Theo 117 câu chuyện kể về tấm gương đạo đức nghề nghiệp Hồ Chí Minh

Kể lại một mẩu chuyện em đang nghe hay đã đọc ca ngợi hòa bình, chống chiến tranh (mẫu 9)

Từ xưa cho tới nay, nền hòa bình luôn là vấn đề rất cần thiết ở khắp phần lớn nơi trên cố giới. Tôi đã có lần nghe câu chuyện về một cô nhỏ nhắn thơ ngây, yêu thích hòa bình. Câu chuyện mang tên “Những con sếu bởi giấy”.

Hai quả bom ném xuống các thành phố Hi-rô-si-ma cùng Na-ga-xa-ki. Chúng đã giật đi mạng sinh sống của ngay sát nửa triệu người. Đến năm 1951, lại sở hữu thêm gần 100000 tín đồ ở Hi-rô-si-ma bị chết bởi vì nhiễm phóng xạ nguyên tử. Hậu quả vì bom nguyên tử gây nên quả thực siêu nặng nề và đau thương.

Khi tp Hi-rô-si-ma bị ném bom, cô bé bỏng Xa-xa-cô Xa-xa-ki bắt đầu hai tuổi đã suôn sẻ thoát nạn. Nhưng nào ngờ khung hình em đã trở nên nhiễm phóng xạ. Mười năm tiếp theo đó, em lâm bệnh dịch nặng. Gương mặt bé dại nhắn ngày dần hốc hác đi. Khi nằm trong bệnh viện nhẩm đếm từng ngày sót lại của cuộc đời mình, cô nhỏ xíu ngây thơ tin vào trong 1 truyền thuyết nói rằng trường hợp gấp đầy đủ một nghìn nhỏ sếu bằng giấy treo xung quanh phòng, em vẫn khỏi bệnh. Em liền âm thầm lặng lẽ gấp sếu. Hôm qua ngày, em vẫn miệt mài vội từng chú sếu nhỏ. Một chú sếu hoàn thành là em lại nở niềm vui bởi lòng tin tăng lên. Biết chuyện, trẻ em em toàn nước Nhật và các nơi trên nhân loại đã tới tấp gửi hàng trăm con sếu giấy đến cho Xa-xa-cô. Nhưng lại Xa-xa-cô bắt đầu gấp được 644 con thì em đang mãi mãi lìa xa cõi đời này.

Xúc động trước chết choc của em, học viên thành phố Hi-rô-si-ma đang quyên góp tiền xây đắp một tượng đài tưởng nhớ những nàn nhân bị bom nguyên tử liền kề hại. Bên trên đỉnh tượng đài cao chín mét là hình một em gái giơ cao hai tay lên trời để nâng một bé sếu. Bên dưới tượng đài khắc loại chữ: "Chúng tôi muốn trái đất này vĩnh cửu hòa bình".

Khi nghe câu chuyện về cô bé nhỏ Xa-xa-cô, hẳn ai cũng xúc rượu cồn trước lòng yêu thương chuộng tự do của em. đang chẳng có phép màu nào giữ lại được cuộc sống tự do mà mỗi bé người, mỗi tổ quốc cần phải cố gắng chung tay để gìn bảo vệ nền tự do vốn bao gồm và đẩy lùi cuộc chiến tranh phi nghĩa.

Kể lại một mẩu truyện em đang nghe hay vẫn đọc mệnh danh hòa bình, chống chiến tranh (mẫu 10)

Mình xin kể cho chúng ta nghe câu chuyện “Ước vọng chủ quyền của tuổi thơ” nhưng mà mình đọc được bên trên báo “Khăn quàng đỏ”.

Chuyện nói rằng: ở lớp 5A trường Tiểu học tập Nguyễn Chí Thanh, phường Phú Hải, tp Đồng Hới, tỉnh giấc Quảng Bình có các bạn tên là nai lưng Ngọc Kiên Giang, lúc xem chương trình phân phát sóng bên trên kênh VTV3 của Đài truyền ảnh Việt Nam, các bạn thấy xuất hiện một cô bé có khuôn mặt thật đáng yêu tên là Na-ka-mu-ra, người sáng tác của bức tranh “Tác sợ hãi của chất phóng xạ” từ nhì quả bom nguyên tử cơ mà Đế quốc Mỹ đang ném xuống non sông Nhật trong chũm Chiến trang bị hai. Na-ka-mu-ra sinh ra đã bị tật nguyền. Nhị chân của công ty không lành lặn như bạn bình thường. Được cái, trời phú cho mình một năng khiếu đặc biệt: năng khiếu hội họa. Ngay từ lúc vào học đông đảo lớp đầu cấp Tiểu học, chúng ta đã lừng danh với những tranh ảnh về “Màu xanh của em” được tuổi thơ của cả quả đât khâm phục.

Và bây giờ, Na-ka-mu-ra đang học lớp cuối cấp cho Tiểu học, nghe tin Mĩ vạc động cuộc chiến tranh Iraq - một trận chiến tranh đẫm máu nhưng cả quả đât đang lên án, hàng trăm hàng ngàn người dân vô tội đã bị bom đạn của Mỹ giết chết - Na-ka-mu-ra đang vẽ bức ảnh "Tác hại của chất phóng xạ” nhằm mục tiêu phản đối chiến tranh. Một lượt nữa, tuổi thơ của trái đất lại hết sức khâm phục với ngưỡng vọng Na-ka-mu-ra. Các bạn Trần Ngọc Kiên Giang đã viết một bức thư gửi cho Na-ka-mu-ra tỏ bày sự ngưỡng mộ của mình.

Bức thư mà lại Kiên Giang viết gồm nội dung như sau: “Bức tranh của công ty mang một thông điệp thật to lao: bội nghịch đối cuộc chiến tranh và miêu tả khát vọng của tuổi thơ được sống trong hòa bình, hạnh phúc. Mình khôn cùng thích môn vẽ Na-ka-mu-ra ạ! Bạn là 1 trong những cô bé đã gan góc vượt lên trên mặt số phận của bản thân mình đấy. Mối đe dọa của chất phóng xạ đã tạo nên đôi chân của người sử dụng không thông thường như bọn chúng mình, nhưng mà ý chí, nghị lực và ước mơ của người sử dụng thật đáng cho trẻ em trên toàn quả đât khâm phục. Qua thư này, bạn thích bày tỏ sự cảm phục của bản thân đối với các bạn và hy vọng làm quen thuộc với bạn. Tự nay bọn chúng mình đang thường xuyên chuyện trò qua thư nhé! mình xin dừng cây bút đây. Chúc bạn thành công xuất sắc trên tuyến đường hội họa”.

Câu chuyện mà lại mình gọi được là thế đấy. Chắc rằng sắp sửa cho tới đây, mình thuộc như Kiên Giang sẽ nỗ lực vẽ một tranh ảnh về ước vọng chủ quyền của tuổi thơ bọn chúng mình, góp cùng Na-ka-mu-ra chặn lại chiến tranh, để trái đất bọn chúng mình được sinh sống trong độc lập hạnh phúc.

Kể lại một mẩu chuyện em đã nghe hay vẫn đọc ca tụng hòa bình, chống chiến tranh (mẫu 11)

Chiến tranh đang qua đi hàng trăm năm nhưng phần lớn nỗi nhức và hầu hết mất mát nhưng mà nó đã để lại thì cần thiết nào xóa nhòa. Giới trẻ ngày nay chưa hẳn sống trong cuộc chiến tranh nên cần yếu hiểu được mọi mất mát đau thương ấy. Tuy vậy nhưng những câu chuyện thời chiến vẫn luôn mang đến cho họ những suy ngẫm sâu sát về phạm tội của chiến tranh và niềm thèm khát hòa bình. Ông ngoại đã từng kể mang đến em về người nhân vật Văn Ngọc Bé, tín đồ đã bửa xuống để giành lại nền độc lập, tự do.

Khi ấy, phía địch tất cả kế hoạch tấn công doanh trại của quân ta, vậy nhưng thực trạng lại trở nên khá im ắng, không có động tĩnh gì. Chị đại lý đi về cung cấp thông tin không tất cả địch càn. Mọi fan thở phào liên tiếp bàn kế sách tiến công địch. Nhóm bảo đảm chia có tác dụng hai canh chừng hai đầu… thay nhưng, thật bất ngờ, hai tốp thám báo giả trang thường dân, súng ống đeo dọc thân tín đồ bỗng từ đâu xuất hiện ngay trên bé đập trước nhà. Không kịp nữa rồi! một loạt trung liên vang lên, lúc đó đồng minh Bé bị đạn găm nát hai chân, tín đồ đầy thương tích. Những người lập cập đáp trả địch bằng súng AK dập tắt ổ trung liên của đối thủ. Địch đột nhiên rút quân. Tình trạng lúc bấy giờ đồng hồ vô cùng căng thẳng yêu mong chúng phải tạo tức rút quân nhằm bảo toàn lực lượng. Đồng chí Văn Ngọc nhỏ nhắn đã có ý kiến làm cho những người có phương diện hôm ấy những nhói lòng: "Tôi nguyện mất mát để tiến công giặc, tất cả súng đạn của mình các đồng chí hãy sở hữu đi. Hãy mở khuy nhì quả đạn rồi móc vào tay tôi, nếu bọn chúng vào, tôi sẽ bị tiêu diệt cùng chúng. Các bạn hữu hãy gấp rút đi đi!".

Nghe đồng minh Bé nói vậy, mọi tín đồ đều ko đồng ý. Nhưng địch đã lập cập quay trở lại. Trước thực trạng quá nguy cấp, ví như ở lại tất cả sẽ thuộc chết. Cuối cùng tất cả tuân theo lời đồng minh Bé…. Trong ngôi nhà lá bé xíu nhỏ, cạnh cái cối xay lúa là tín đồ đồng nhóm quyết tử. Bao quanh ngôi công ty chỉ gồm chuối với tre hóp bốn bề. Trước sân tất cả một bé mương tan qua. Bọn họ lội đi trong sình lầy, vào tre hóp, trên đầu máy bay OV10, "Rọ gáo" cất cánh rà rà. Bằng hữu rẽ hóp nhưng mà đi, lòng nhức nhói…".

Và khi bọn họ vừa đi từ trần thì lũ thám báo tảo trở lại. Nhị chân nát bươm, máu chảy không ít đến kiệt sức, đồng minh Văn Ngọc bé xíu đã không kịp có tác dụng điều mình ấp ôm là nổ tung hai quả lựu đạn trên tay cùng rất quân thù. Anh nằm sấp, úp mặt xuống miếng đất quê nhà đau thương, trên sườn lưng găm nhiều mảnh đạn thù. Liệt sỹ Văn Ngọc bé bỏng đã cùng với nhiều cán bộ chiến sỹ khác của đơn vị chức năng đã sử dụng máu của bản thân góp phần viết nên bản tráng ca vong mạng của lòng gan góc giành lại nền tự do cho dân tộc, nhân dân việt nam mãi mãi không khi nào quên sự hy sinh cao siêu của anh hùng Văn Ngọc Bé.

Anh đang hi sinh một bí quyết oai hùng. Không tồn tại anh, bọn họ sẽ không có được nền hòa bình như ngày hôm nay. Noi gương anh, bọn chúng em sẽ nỗ lực học tập thật xuất sắc để xây dựng tổ quốc ngày càng nhiều mạnh.

Kể lại một mẩu chuyện em vẫn nghe hay đang đọc ca tụng hòa bình, chống cuộc chiến tranh (mẫu 12)

Đúng 7 giờ trăng tròn phút ngày 16 tháng 5 năm 1967 tại sử dụng Gòn, một người thanh nữ Việt Nam đang tự tưới 10 lít xăng lên người rồi châm lửa đốt, trường đoản cú hiến bản thân thành ngọn đuốc để phản đối chiến tranh của đế quốc Mĩ nghỉ ngơi Việt Nam.

Tại miền Nam, vào trong thời hạn 1965 - 1968, mức độ cải cách và phát triển và tăng tốc chiến tranh ngày càng ác liệt, tàn khốc. Những thay mặt các tôn giáo lớn, mọi nhà chuyển động xã hội, rất nhiều trí thức, âm nhạc sĩ bao gồm uy tín và có lương tri thấy rất cần phải tập cùng chung ý lại, gióng lên phần đông hồi chuông báo động, hòng ngăn ngừa phần làm sao bàn tay đẫm máu của quân thôn tính Mĩ: Liên minh những lực lượng dân tộc - dân công ty và hòa bình, Hội âm nhạc sĩ yêu nước - yêu thương hòa bình, phong trào Dân tộc từ quyết... Thứu tự ra đời.

Như loài dơi sợ hãi ánh sáng, ngụy quyền lập tức bầy áp, phệ bố các tổ chức hòa bình, những người có tâm huyết với vận mệnh dân tộc.

Là một sv Văn khoa, một phật tử hiền lành lành, khiêm tốn, dẫu vậy tích cực, Nhất bỏ ra Mai nói:

Tôi mong làm ánh đuốc le lói vào đêm black để tể cáo những quyền lực đen tối, đều tội ác chiến tranh. Không còn sự lựa chọn nào khác, giải pháp duy nhất nhưng chị biết, cơ mà sức chị cho phép để có thể "ra lời", và phương pháp ra lời sống động nhất, gồm sức thuyết phục tốt nhất - theo chị - đó là tự bản thân mình cần thắp lên ngọn đuốc ấy.

Bị vây vào một tình thế:

Sống mình cần yếu nói

Chị tin tưởng:

Chết mới được ra lời

Chị sẽ dũng cảm:

Chịu đau buồn thân này

Mong thoát lời thống thiết...

Tại miếu Từ Nghiêm, mặt đường Bà Hạt, quận 10, sử dụng Gòn, sau khoản thời gian để lại mười bức thư cho cha mẹ, thầy cô, bạn bè, chị vẫn châm lửa từ bỏ thiêu nhằm cảnh thức giấc những thế lực đen tối, vô minh, đôi khi lên án cuộc chiến tranh vị đế quốc Mĩ gây nên cho đất nước Việt Nam.

Sau cái chết đầy xúc rượu cồn của chị Nhất bỏ ra Mai, báo chí truyền thông trong và bên cạnh nước đông đảo loan tin với toàn bộ sự tiếc nuối thương và kính trọng. Các nhà thơ, công ty văn, bên báo đã bộc bạch sự đồng cảm thâm thúy với chị bởi nhiều tác phẩm thịnh hành rộng rãi ở khắp nơi.

Hôm nay, phát âm lại từng lời thơ mộc mạc, tâm thành của chị, nhớ mang lại phương phương pháp "ra lời" bi đát của chị vào bối cảnh lịch sử vẻ vang khốc liệt trong thời gian 60 ấy, họ nghĩ sự hi sinh của chị ấy đã như một ngọn đuốc đóng góp thêm phần đẩy lùi đêm đen. Và lời thơ nhỏ tuổi nhẹ, hiền đức lành, khiêm nhường của chị sẽ còn vang ứ mãi trên từng hàng cây, ngọn cỏ, trên từng khoảng chừng trời thanh thản xanh vút Việt Nam.

Kể lại một mẩu chuyện em đã nghe hay vẫn đọc ca ngợi hòa bình, chống cuộc chiến tranh (mẫu 13)

Kim Đồng tên thật là Nông Văn Dền, sinh năm 1928, người dân tộc Nùng, quê hương anh sinh hoạt tỉnh Cao Bằng. đơn vị Kim Đồng hết sức nghèo. Cha bị chết do nạn phu phen lao dịch của thực dân Pháp. Anh trai đi công tác làm việc luôn. Trong nhà chỉ có mẹ tàn tật và người em bọn họ mồ côi là Cao Sơn.

Từ bé, Kim Đồng đang có lòng tin yêu nước, căm ghét giặc Pháp. Vùng quê nhà Kim Đồng là địa điểm có trào lưu cách mạng hết sức sớm. Ngày 15 tháng 5 năm 1941, Đội Nhi đồng cứu vãn quốc được thành lập và hoạt động có 5 team viên cùng Kim Đồng được bầu là đội trưởng trước tiên của Đội. Trong công tác, Kim Đồng luôn luôn tỏ ra gan góc và có khá nhiều mưu trí.

Một lần, sau khoản thời gian làm nhiệm vụ dẫn cán cỗ vào căn cứ, Kim Đồng đang trên phố trở về bên thì nghe có tiếng đụng lạ sinh sống trong rừng. Kim Đồng ngay tức khắc rủ người các bạn là Cao đánh tìm giải pháp báo động cho những anh cán cỗ đang nghỉ ngơi trong buôn bản biết. Sau thời điểm quan sát, Kim Đồng đã chú ý thấy đàn lính đang lợi dụng sương mù phục kích trên tuyến đường vào thôn và vắng lặng đợi bắt người. Kim Đồng bảo Cao Sơn hạ thấp phía sau, chạy về báo cáo. Đợi cho mình đi rồi, Kim Đồng nhìn kĩ địa hình, để chạy vọt qua suối, lên phía rừng. Như vậy, bọn lính sẽ nên nổ súng hoặc kêu lên, chúng nó sẽ ảnh hưởng lộ. Trái nhiên, thấy bao gồm bóng tín đồ chạy, bọn giặc lên đạn cùng hô: “Đứng lại!”. Kim Đồng không dừng chân. Giặc phun theo, anh Kim Đồng đã anh dũng hi sinh. Hôm ấy là sáng sớm ngày 15 mon 02 năm 1943.

Kể lại một mẩu chuyện em đã nghe hay vẫn đọc ca tụng hòa bình, chống cuộc chiến tranh (mẫu 14)

Từ xưa tới nay, nền độc lập luôn là vấn đề thiết yếu ở khắp đầy đủ nơi trên thế giới. Tôi đã từng nghe mẩu truyện về một cô bé bỏng thơ ngây, yêu chuộng hòa bình. Câu chuyện mang thương hiệu "Những bé sếu bằng giấy".

Hai trái bom ném xuống các thành phố Hi-rô-si-ma với Na-ga-xa-ki. Bọn chúng đã cướp đi mạng sinh sống của sát nửa triệu người. Đến năm 1951, lại có thêm sát 100000 tín đồ ở Hi-rô-si-ma bị chết vì nhiễm phóng xạ nguyên tử. Hậu quả vị bom nguyên tử gây ra quả thực khôn xiết nặng nề cùng đau thương.

Khi tp Hi-rô-si-ma bị ném bom, cô nhỏ xíu Xa-xa-cô Xa-xa-ki mới hai tuổi đã như ý thoát nạn. Cơ mà nào ngờ khung người em đã trở nên nhiễm phóng xạ. Mười năm sau đó, em lâm dịch nặng. Gương mặt nhỏ dại nhắn càng ngày càng hốc hác đi. Khi phía bên trong bệnh viện nhẩm đếm từng ngày còn sót lại của cuộc sống mình, cô nhỏ nhắn ngây thơ tin vào một truyền thuyết nói rằng nếu gấp đầy đủ một nghìn bé sếu bằng giấy treo quanh phòng, em sẽ khỏi bệnh. Em liền âm thầm lặng lẽ gấp sếu. Hôm qua ngày, em vẫn miệt mài vội vàng từng chú sếu nhỏ. Một chú sếu hoàn thành là em lại nở thú vui bởi tinh thần tăng lên. Biết chuyện, trẻ con em toàn nước Nhật và những nơi trên nhân loại đã túi bụi gửi hàng ngàn con sếu giấy đến đến Xa-xa-cô. Tuy thế Xa-xa-cô new gấp được 644 nhỏ thì em sẽ mãi mãi lìa xa cõi đời này.

Xúc hễ trước chết choc của em, học viên thành phố Hi-rô-si-ma đang quyên góp tiền phát hành một tượng đài tưởng nhớ những nàn nhân bị bom nguyên tử tiếp giáp hại. Trên đỉnh tượng đài cao chín mét là hình một em gái giơ cao nhì tay lên chầu trời để nâng một nhỏ sếu. Dưới tượng đài khắc mẫu chữ: "Chúng tôi muốn nhân loại này tồn tại hòa bình".

Khi nghe mẩu chuyện về cô nhỏ xíu Xa-xa-cô, hẳn ai ai cũng xúc hễ trước lòng yêu chuộng chủ quyền của em. đang chẳng có phép thuật nào giữ giàng được cuộc sống chủ quyền mà mỗi bé người, mỗi đất nước cần phải nỗ lực chung tay để gìn bảo vệ nền hòa bình vốn gồm và đẩy lùi cuộc chiến tranh phi nghĩa.

Kể lại một mẩu chuyện em đang nghe hay đang đọc mệnh danh hòa bình, chống chiến tranh (mẫu 15)

Mình xin nói cho chúng ta nghe mẩu chuyện “Ước vọng chủ quyền của tuổi thơ” mà lại mình hiểu được bên trên báo “Khăn quàng đỏ”.

Chuyện nói rằng: ở lớp 5A ngôi trường Tiểu học tập Nguyễn Chí Thanh, phường Phú Hải, thành phố Đồng Hới, thức giấc Quảng Bình có bạn tên là trằn Ngọc Kiên Giang, lúc chứng kiến tận mắt chương trình phân phát sóng bên trên kênh VTV3 của Đài truyền ảnh Việt Nam, bạn thấy mở ra một cô bé nhỏ có khuôn mặt thật dễ thương và đáng yêu tên là Na-ka-mu-ra, người sáng tác của tranh ảnh “Tác hại của hóa học phóng xạ” từ nhị quả bom nguyên tử mà lại Đế quốc Mỹ vẫn ném xuống tổ quốc Nhật trong thế Chiến sản phẩm hai. Na-ka-mu-ra sinh ra đã bị tật nguyền. Nhị chân của khách hàng không lành lặn như fan bình thường. Được cái, trời phú cho chính mình một năng khiếu đặc biệt: năng khiếu sở trường hội họa. Tức thì từ khi vào học số đông lớp đầu cung cấp Tiểu học, các bạn đã danh tiếng với những tranh ảnh về “Màu xanh của em” được tuổi thơ của cả trái đất khâm phục.

Và bây giờ, Na-ka-mu-ra sẽ học lớp cuối cung cấp Tiểu học, nghe tin Mĩ phát động cuộc chiến tranh Iraq - một cuộc chiến tranh đẫm máu mà cả quả đât đang lên án, hàng trăm hàng ngàn người dân vô tội đã biết thành bom đạn của Mỹ giết chết - Na-ka-mu-ra vẫn vẽ bức ảnh "Tác sợ của chất phóng xạ” nhằm phản đối chiến tranh. Một lần nữa, tuổi thơ của thế giới lại rất là khâm phục và ngưỡng vọng Na-ka-mu-ra. Chúng ta Trần Ngọc Kiên Giang sẽ viết một bức thư gửi cho Na-ka-mu-ra đãi đằng sự mến mộ của mình.

Bức thư nhưng mà Kiên Giang viết có nội dung như sau: “Bức tranh của người sử dụng mang một thông điệp thật to lớn lao: bội nghịch đối chiến tranh và biểu đạt khát vọng của tuổi thơ được sinh sống trong hòa bình, hạnh phúc. Mình khôn xiết thích môn vẽ Na-ka-mu-ra ạ! Bạn là 1 trong những cô bé nhỏ đã kiêu dũng vượt lên phía trên số phận của chính bản thân mình đấy. Tác hại của hóa học phóng xạ đã tạo nên đôi chân của người tiêu dùng không thông thường như chúng mình, dẫu vậy ý chí, nghị lực và cầu mơ của người tiêu dùng thật đáng cho trẻ nhỏ trên toàn trái đất khâm phục. Qua thư này, mình muốn bày tỏ sự cảm phục của mình đối với chúng ta và mong muốn làm quen thuộc với bạn. Tự nay chúng mình vẫn thường xuyên trò chuyện qua thư nhé! mình xin dừng bút đây. Chúc bạn thành công trên tuyến phố hội họa”.

Câu chuyện mà lại mình hiểu được là ráng đấy. Chắc hẳn rằng sắp sửa cho tới đây, mình thuộc như Kiên Giang sẽ cố gắng vẽ một bức tranh về cầu vọng hòa bình của tuổi thơ bọn chúng mình, góp thuộc Na-ka-mu-ra chặn lại chiến tranh, để trái đất chúng mình được sinh sống trong hòa bình hạnh phúc.

Xem thêm: Công Thức Nhóm Cạnh Rubik 5X5X5, Top 13 Công Thức Rubik 5X5

Kể lại một câu chuyện em đang nghe hay vẫn đọc ca tụng hòa bình, chống chiến tranh (mẫu 16)

Chiến tranh đang qua đi hàng chục năm nhưng mọi nỗi nhức và gần như mất mát mà nó đã giữ lại thì quan trọng nào xóa nhòa. Người trẻ tuổi ngày nay chưa hẳn sống trong cuộc chiến tranh nên chẳng thể hiểu được đều mất mát nhức thương ấy. Tuy nhiên nhưng những mẩu truyện thời chiến vẫn luôn mang đến cho bọn họ những suy ngẫm nâng cao về tội ác của cuộc chiến tranh và niềm khát vọng hòa bình. Ông ngoại đã từng có lần kể mang đến em về người anh hùng Văn Ngọc Bé, người đã té xuống nhằm giành lại nền độc lập, từ bỏ do.

Khi ấy, phía địch có kế hoạch tấn công doanh trại của quân ta, thay nhưng thực trạng lại trở bắt buộc khá im ắng, không có động tĩnh gì. Chị cửa hàng đi về báo tin không gồm địch càn. Mọi bạn thở phào liên tục bàn kế sách tiến công địch. Nhóm bảo vệ chia làm cho hai trông coi hai đầu. Núm nhưng, thật bất ngờ, nhị tốp thám báo cải trang thường dân, súng ống treo dọc thân tín đồ bỗng tự đâu xuất hiện ngay trên bé đập trước nhà. Ko kịp nữa rồi! hàng loạt trung liên vang lên, lúc đó đồng minh Bé bị đạn găm nát nhị chân, người đầy yêu đương tích. Hồ hết người mau lẹ đáp trả địch bằng súng AK dập tắt ổ trung liên của đối thủ. Địch đùng một cái rút quân. Tình trạng lúc bấy tiếng vô cùng mệt mỏi yêu cầu chúng phải tạo lập tức rút quân nhằm bảo toàn lực lượng. Đồng chí Văn Ngọc bé bỏng đã có ý kiến làm cho người có mặt hôm ấy những nhói lòng: "Tôi nguyện m