*
home » Văn học nước ta » Truyện ngắn nam giới Cao » trẻ con không được ăn uống thịt chó

Truyện ngắn phái nam Cao

tử vong của nhỏ Mực cái mặt không chơi được Điếu văn Một chuyện Xuvơnia cài đặt nhà từ thời điểm ngày mẹ chết Chí Phèo Dì Hảo con mèo Nghèo Một đám hỏi Trăng sáng trẻ con không được ăn thịt chó bài học quét công ty Đời thừa một bữa no Tư bí quyết mõ tìm Sâm Banh Nỗi truân chăm của khách má hồng Đôi đôi mắt Lão Hạc

Hắn hút cho điếu này là điếu thứ ba. Cha điếu thông luôn. Chiếc thuốc lào, hút vào một trong những buổi sáng lành rét mướt như buổi sáng hôm nay, sao nhưng mà ngon thế! Khói mặn mà như vị mật, ngấm qua lưỡi nhằm pha vào với máu, lan đi từng thớ thịt, làm da giết đê mê. Đôi mắt hắn con gà gà; hơi thở phì phò như ống bễ lò rèn, rất nhiều ngón tay lờ rờ trên không khí mơn man một dáng vẻ hình tưởng tượng. Như vậy trong vài ba phút. Rồi cơn say lại nhạt. Cái thú vị chính là ở đó. đa số cơn say, nếu kéo dãn dài ra tất thành nôn nao. Bạn ta đâm chúi nguồn vào bức vách hoặc xều dãi ra như một nhỏ chó trước lúc hoá dại! Còn cái gì thô tục bằng? Đằng này gần như cơn say hết sức chóng qua. Người hút, vừa hút xong, đã biết thành muốn hút luôn luôn điếu nữa. Hút bằng nào cũng không biết chán. Hút đi, hút lại mà vẫn tồn tại thấy ngon.

Bạn đang xem: Trẻ con không được ăn thịt chó

Cái điếu là 1 trong những vật vô tri mà trong khi cũng biết nịnh đời. Vốn dĩ xưa nay nó là một chiếc điếu rất tồi. Hút không kêu. Nó chỉ xìn xịt như tiếng một đồ vật gì bị ẩm. Nghe chán lắm. Nỗ lực mà hôm nay, chẳng biết cao hứng ráng nào, nó lại kêu: những tiếng nổ tanh tách bóc nảy lên trên không khí thô nỏ và xanh ngắt của ngày thu như một chuỗi cười cợt giòn. À, thì ra chiếc điếu trong khi cũng tất cả hồn. Vào 1 trong các buổi sáng lạnh mát như buổi sớm hôm nay, thoải mái và tự nhiên nó hết ươn ao, với thấy rất cần phải ầm ĩ thì mới khoái. Fan cũng vậy. Hắn thấy từ bây giờ mà đề xuất bò gối ngồi bên thì mẫu đời thiệt khổ. Ấy ráng là hắn làu bàu chửi tục. Hắn chửi hầu hết quân hàng bưởi không chịu đến cài đặt cây bòng đào đơn vị hắn nhằm hắn tất cả dăm đồng nhưng mà tiêu. Năm đồng bạc!… mắt hắn sáng sủa hẳn lên một chút. Chúng dường như vừa trông thấy nhỏ chó thui béo căng và vàng óng treo lủng lẳng bên trên cái trống hàng công ty mụ Tam. Nước dãi ứa ra đầy miệng hắn, một khá rượu rất ao ước manh thoáng qua mũi hắn rồi vụt biến. Chà! bây giờ mát trời lắm nhỉ? Rượu với giết chó nhưng mà lại gặp gỡ khí trời mát thì ngon biết chừng như thế nào là ngon! Hắn nuốt dãi hai, tía lượt. Rồi hắn lại nhịt thuốc vào nõ điếu, châm đóm hút thêm điếu nữa. Cái điếu vẫn kêu tanh tách. Dẫu vậy khói thuốc hiện giờ sao nhạt thế! Khi đang hút thì nó nhạt như nước lã, cơ mà hút chấm dứt thì lại hơi đắng miệng. Hắn nhổ bong bóng vào chân cột rồi vừa chép chép môi, vừa hếch mặt quan sát lên nóc nhà. Rượu… giết mổ chó… rượu… giết chó… Óc hắn cứ quẩn quanh nghĩ đến hai đồ vật đấy. Sắc vàng bóng của một chiếc mông chó thui nhầy nhẫy mỡ thừa với sắc đẹp xanh nhạt của một chai Văn-điển đầy ăm ắp cứ lần lượt hiện nay ra. Ờ! mát trời cầm này mà được uống rượu thì giỏi quá! dẫu vậy đào đâu ra tiền? Ấy vậy là hắn lại chửi những quân mặt hàng bưởi. Rồi nhân tiện, hắn chửi luôn luôn vợ hắn: cái “con mèo mù” đà đẫn mãi, bòng chín đang gần mong muốn rụng mà vẫn chưa chịu rước bạn vào mua. Chửi chán, hắn tặc lưỡi một chiếc để bảo hắn rằng: không chửi nữa. Hắn quăng táo bạo hai chân xuống khu đất để vùng lên và ra đi. Hắn đi cúi mặt, cách những cách mải mốt và cả quyết. Bạn ta tưởng hắn như đang định sẵn một chỗ nào để đến. Tuy thế không phải. Đến đầu ngõ, hắn tần ngần đứng lại. Vày đến đầu ngõ, hắn chạm mặt một con đường hai ngả. Có thể bước đi ngả bên dưới hay ngả trên? Đi ngả dưới có nghĩa là đến công ty con chị em Vụ nhằm gạ chào bán non cho nó mươi gốc chuối. Nhưng mà con mẹ Vụ đang nhớ ra rằng: đã từng hắn bán cho thị mười cội chuối khác đem hai đồng tệ bạc đi xóc đĩa rồi lại bán lại lần nữa cho người khác lấy ngót hai đồng bạc. Giá mỗi cây chuối nỗ lực sinh ra mang hai buồng, thì hắn chưa đến nỗi là con bạn lật lọng đâu. Nhưng loại giống chuối, từ bỏ cổ chí kim, từng cây chỉ sinh được một buồng. Vậy thì hắn đích thực là 1 trong con người hay lật lọng.

Chậc! Ừ thì hắn là bạn lật lọng, vậy nên thì đã sao? chẳng sao cả. Bởi ai đó đã chửi hắn luôn ba hôm bắt đầu biết rằng chửi hắn có hại thật. Chửi hắn thì mỏi miệng. Nhưng bắt buộc buộc chỉ cổ tay nhằm nhớ cho thật kĩ: từ tiếng đừng bao giờ dại dột tham lợi mà tải chuối non đến hắn một lần đồ vật hai. Con mẹ Vụ sẽ không mua chuối non mang lại hắn một lần trang bị hai. Không đa số thế. Rất có thể, nó sẽ xỉa xói vào mặt hắn cơ mà mắng cho đến nhục. Vậy thì chiếc ngả bên dưới rành rành là bất lợi. Hắn quay khía cạnh về ngả trên. Vắt nghĩa là cứ mang lại thẳng hàng thịt chó bên mụ Tam. Tuy vậy mụ Tam vốn không ưa buôn bán chịu. Nhưng mà hắn thì lại đã chịu đựng của mụ luôn ba bữa, chứ đào đâu ra chi phí trả. Chiếc mặt mụ chắc chắn rằng là sẽ không được tươi thức giấc lắm. Mụ đã vác nó lên. Mụ đang nhìn chiếc tổ chim vô hình dung trên lưng chừng một cây tre ngơi nghỉ trước cửa hàng nhà mụ, chứ không cần thèm chú ý hắn. Ví như hắn bao gồm lài nhài lắm, thì mụ sẽ hướng song môi lên phía trời xanh cơ mà bảo hắn: Trả nợ cũ đi vẫn rồi hãy ăn. Vì thế thì cũng nhục. Hắn sử dụng dằng không nỡ bước. Trong khi ấy thì nước dãi nhàn dâng lên mồm hắn. Rượu… làm thịt chó!… Rượu… làm thịt chó!… Trước đôi mắt hắn lại lập loè nhị sắc: kim cương bóng cùng xanh nhợt. Hắn nuốt nước dãi kêu ừng ực. Rồi hắn chặc lưỡi kêu một chiếc để ra hiệu mang lại hắn đừng lưỡng lự nữa. Vấn đề gì mà trù trừ nữa? thịt chó của mụ Tam nhằm bán, chứ không phải làm cho ôi thối. Còn hắn muốn ăn uống thì phải mua. Không có tiền thì mua chịu. Trời có mặt thế. Dầu rằng mụ Tam không ưa phân phối chịu thì hắn cũng đã chịu luôn được ba bữa. Thêm một giở nữa thì đang sao? Ấy vắt là hắn bước. Hắn cách nhanh nhẹn với vui vẻ. Giống như một ông phó mới đi mang đến một đám mời ăn khao.

Nhưng gần mang lại hàng mụ Tam, hắn nghe tiếng mụ Tam the thé. Đích là mụ vừa xoắn được một kẻ ăn uống hàng chịu đựng mất phương diện mũi, hiện thời mới thấy. Đen đủi thực. Hắn tần ngần đứng lại. Để nghe ngóng xem sao đã! Chà cái bé mụ la ngay cạnh này thiệt là chua ngoa. Nó bảo bạn kia: ăn mà không thích trả thì ăn uống này, nạp năng lượng nọ cho con nó. Miếng ăn uống là miếng nhục. Ráng này thì nặng nề lòng cơ mà nuốt mang đến trôi được. Hắn thở dài một tiếng, tảo trở về… bây chừ thì những bước đi thẫn bái hơn. Hắn thấy bạn mỏi mệt, tuỳ thuộc rã rời. Đúng là 1 trong những anh nghiện đến bữa chưa được hút, thỉnh thoảng hắn lại đưa tay đậy miệng ngáp thật to, như một nhỏ trâu nghé ngọ, nước mắt ứa ra òng ọng. Khỏi một rặng tre cao, đến cánh đồng. Nắng và nóng bừng lên. Nắng ngày thu dìu dịu. Trời thì đẹp. Cánh đồng lúa mởn tươi, run gờn gợn như 1 làn da quen ủ kín đột nhiên phơi ra gió lạnh. Phong cảnh quyến rũ như một nhan sắc hoàn toàn nảy nở. Chao ôi! giá chỉ hắn ko bận nghĩ cho rượu và thịt chó! giá chỉ hắn không đau đớn vì một chiếc dạ dày ưa đòi hỏi thì hắn đã sung sướng lắm. Mà lại hắn lại thèm rượu với thịt chó mà lại không được uống rượu, ăn uống thịt chó. Thế cho nên hắn chỉ ra rằng đời thật đáng buồn. Kiếp bạn nản lắm. Trời thì cay nghiệt như một bà già thiếu ăn ngay từ thời gian còn thơ. Mà dòng nắng khô cứng của ngày thu vô cùng cực nhọc chịu. Đầu hắn nghẹo xuống vai. Đôi đôi mắt hắn lim dim. Hắn có vẻ vừa đi vừa ngủ. Hắn đã gần ngủ thật thì một bài toán bỗng làm cho hắn đùng một phát tỉnh người.

Ấy là thời gian hắn lò dò về mang lại sân. Hắn vẫn đi bất chợt giật mình. Một con chó đã thiu thiu trong một vết mờ do bụi dong nghỉ ngơi đầu sân khiêu vũ choàng ra. Một tí nữa thì cắn vào chân hắn. Hắn nhảy đầm cẫng lên một cái. Và hắn sực nhớ ra rằng công ty hắn bao gồm một bé chó vện, bé chó vện ấy xuất xắc trông gà hoá cuốc, đề xuất lắm khi trực ngoạm cả chân tín đồ nhà. Đó là một cái tật cấp thiết tha đồ vật được. Bởi không có ai nuôi chó nhằm nó gặm què chân bao giờ. Ờ, mà lại còn vấn đề này nữa: nuôi mèo tốt nuôi chó thì cũng phải tuỳ gia cảnh; bên giàu nuôi là phải, do nhà nhiều sợ trộm mà lại nhiều cơm hớt; còn nghèo rớt mồng tơi như nhà hắn, nuôi làm gì? giá chỉ thử nhà còn con trẻ nhỏ, thì nuôi chó cũng còn được việc. Nhưng mà nhà không hề trẻ nhỏ. Thằng cu bé đã lên ba. Nó đã hoàn toàn có thể ra vườn cửa được. Hạt gạo trong năm này khó chuốc như phân tử ngọc. Đến bữa ăn, yêu cầu tính đầu để phân tách cơm. Cứ tình hình ấy, thì đề xuất dở tương đối lắm lắm mới nuôi một con chó để chẳng có vấn đề gì cho nó làm… chũm là đầy đủ lắm. Hắn sung sướng vì đang nghĩ ra điều ấy. Hắn đồng ý luôn mấy cái. Rồi hắn đưa ánh mắt trộm bé chó vện. Bé chó vện sẽ lại ở thiu thiu bên một cội chuối. Quả thật, nó đã đến ngày tận số. Hắn đi kiếm cái thúng. Hắn rón nhón nhén đi vòng lại vùng phía đằng sau đuôi nhỏ chó… Ập! con chó giật mình cho thót. Nỗi nguy chụp xuống. Nó bị thu gọn gàng trong mẫu thúng, không còn chỗ mà giãy giụa. Trong những lúc ấy, thằng fan kêu rối rít:

- chúng mày ơi! bọn chúng mày ơi! Tao úp được con chó rồi.

Lũ trẻ con đang nghịch đất, quăng cả các chiếc bẹ mèo chuối đi, xô đẩy nhau bổ kêu chí choé, và vừa chạy về vừa reo lên:

- chúng mày ơi! bọn chúng mày ơi! Thầy úp được nhỏ chó rồi!… A ha!

Người thân phụ bảo:

- bọn chúng mày xúm cả lại đây, đè chặt lấy. Đè thiệt chặt.

Con Gái, cùng cu Nhớn, cu Nhỡ, cu nhỏ xúm lại: đứa tì tay, đứa tì chân, đứa ngồi cả lên trôn thúng. Tín đồ bố đi tìm kiếm gậy để ngáng lên cổ chó mà lại nhận xuống. Tập thể trẻ bước đầu bàn tán:

- Thầy thịt chó, nhỉ?

- Ừ, thầy giết mổ chó để làm thịt chén.

- thích hợp nhỉ, cu bé nhỉ?

- Thầy mang lại cả bọn họ ăn giết thịt chó nhỉ?

- Tao cũng nạp năng lượng thịt chó.

- Ừ, thầy cho cả mày, cả tao.

- Cả chị Gái…

- bọn chúng mày có im cả không, chó ra hiện thời thì mất ăn…

*

* *

Người bầy bà ở chợ về. Thị tủm tỉm cười. Thị cười vì chưng nghĩ đến đàn con. Hôm nay, chẳng biết cao hứng nắm nào, thị đã cài cho chúng những tư cây mía lách. Những ba trinh tê đấy, như thế kể đang là nhiều lắm. Cả nhóm hàng của thị đem đi buổi sáng, bán tốt vừa sáu xu. Vì đâu lại có sự hoang phí tổn ấy? có lẽ rằng bởi lúc này trời mát. Chắc hẳn rằng bởi thị thương sợ thằng cu Con. Các lần mẹ về chợ, cứ nghe tiếng các anh reo là cu nhỏ lại thét lên. Ngoài ra nó sợ những anh chạy ra trước nó. Có khi nó khóc. Có khi mải kiểu mốt quá, nó bửa lộn tùng phèo từ bên trên hè xuống sân. Ấy nỗ lực mà mười lần thì tới chín, bà mẹ nó chỉ chìa cho nó bàn tay không. Người đàn bà, nghĩ đến cái diện mạo tiu nghỉu của nhỏ lúc nào, rỏ nước đôi mắt ra lúc ấy. Trông yêu đương đứt ruột. Tuy thế biết làm sao được? Đã đành đá quý của nó, chỉ một đồng trinh là đủ. Nhưng bắt buộc đong một hào chín xu rưỡi gạo. Mà mẫu ngữ tiêu trong công ty thị, mỗi ngày không thể quá nhị đồng hào. Vậy tất cả thương nhỏ thì nhằm bụng. Còn mẫu sự mua quà thật khó lòng thay! nhưng mà thời ngày tiết có ảnh hưởng đến tín đồ ta cực kỳ lạ lùng. Hôm nay, người mẹ đáng thương kia thấy thoải mái trong người. Khí rét nặng năn nỉ của mùa hạ vẫn tan rồi. Cái thời tiết lạnh lẽo sắc như dao của mùa đông chưa tới. Trời xanh ngắt. Nắng êm êm. Gió phơi cút trên da, cho những người ta cái xúc cảm nhẹ nhõm sau khi tắm. Tạo ra vật hiền hoà lắm. Chế tác vật không đè nén và đe nạt. Tín đồ ta tin tưởng vào đời hơn. Người bà bầu nghĩ rằng: giá lạnh thế này thì thao tác là một trò chơi. Rồi thị lại suy nghĩ rằng: ví như mía lách lấy đi chợ mà không tồn tại người sở hữu thì chẳng ai đem đến chợ. Ấy cầm là thị tiến công liều bỏ ra xu rưỡi và chọn lấy tứ cây vừa ngon vừa dài. Lựa chọn xong, thị cũng thấy nuối tiếc tiền. Và trê tuyến phố về thị còn lẩn quẩn nghĩ cho xu ruỡi mãi. Cơ mà thị lại nghĩ mang đến thằng cu Con, mang lại lúc nó đã bíu chặt mang mấy cây mía lách mà cười mức lên. Vậy thì thị chẳng nên tiếc nữa. Gồm mất đâu mà lại tiếc? con thị nó sẽ ăn vào miệng.

Về mang lại nhà, thị cảm cồn quá, khá run. Môi thị tự nhiên mỉm cười. Mà lại chẳng tất cả đứa nào reo. Chẳng đứa như thế nào trông thấy mẹ. Chúng đi đâu cả? Thị vừa điện thoại tư vấn vừa hốt hoảng chạy ra bên ngoài bờ ao. À! hú vía… bọn chúng nó phía trên cả rồi. Nhưng làm gì mà dao, thớt bề bộn thế?

Thị hơi sửng nóng vì ba chúng nó sẽ thả một bé chó thui xuống nước và vậy một búi rơm kì cọ. Sao lại có sự trang trọng ấy? Thị sẽ toan hỏi tuy vậy lại nín, vì lại có cả mấy người bằng hữu bạn chồng. À, thôi phải… bao gồm lẽ bây giờ là ngày giỗ ông nào, bà làm sao đây, thị ngây mặt ra, chũm nhớ… Hăm nhăm tháng chín… không, mà lại không phải… Giỗ chạp gì hôm nay? Lửa giận đột nhiên bốc lên ngùn ngụt. Thị thâm tím mặt. Thị biết chẳng bắt buộc giỗ chạp gì cả. Vả gồm giỗ cũng chẳng cần giết chó. Xưa ni có khi nào phải làm thịt chó mới làm giỗ được? công ty nghèo, chả bát cơm, bát canh, thượng số vài, bố hào chỉ với đủ lắm. Gọi là gồm nhớ đến ông bà tổ tiên cho khỏi tội. Làm những gì mà bắt buộc linh đình thế? Khốn nạn! Khốn nạn mang lại thị lắm! mẫu số thị chẳng ra gì phải vớ đề nghị một thằng ck không biết lo, biết nghĩ, chỉ mê thích ăn, ưng ý uống. Bé chó to bằng ấy, từ bây giờ bán đâu ko nổi cha đồng bạc? anh chị ăn gạo mặt hàng nửa tháng. Ấy nuốm mà chiếc môi nó vừa thiết bị lên một cái, nó đã nên đè ra cơ mà giết ngay. Ăn hoang, phá hại. Ăn uống thế, tất cả khác gì nạp năng lượng thịt bé không, hở trời? Thị nghẹn ngào cả cổ. Thị ao ước gào thật lớn. Cơ mà còn vướng mấy người chúng ta đây. Thôi cũng đành gặm răng. Tuy thế thị không thể sức mà lại đứng nhìn nó nữa. Thị chạy về bên bình bịch. Thị quăng thị xuống cái phản gỗ sung mang đến phịch. Chao ôi là chán nản, thị thấy một nỗi chán nản rời tan xâm lấn người…

Một dịp thật lâu, anh chồng về. Anh vừa vệ sinh tay vào vạt áo, vừa tươi cười hỏi:

- nhà còn gạo không?

- làm cái gi mà còn gạo!

- vậy thì làm thế nào được?

- Muốn làm thế nào thì làm.

Anh bẽ lắm. Giá buộc phải lúc không giống thì anh sẽ cho loại tát. Nhưng từ bây giờ làm thế gồm khác gì xua đuổi bạn. Vả lại chị vợ đang tức tối. Đánh thị, chắc chắn thị đang gào lên đến bảy thôn nghe thấy. Còn ra quái gì! Anh cũng đành cười cợt gượng mà nịnh nọt cho kết thúc chuyện…

- Bu mày chuyên cần đi đong chịu vậy?

- Tôi ko rỗi!

Hắn vẫn lộn máu lên rồi, không thể nhịn được. Mắt hắn trợn lên. Hắn gườm nhìn vk một giây, rồi hục hặc:

- cái giống nhà mày khó khăn bảo!

Mắt người bà xã đã rân rấn nước. Hắn biết là hắn thắng. Chỉ cần khéo hơn một chút. Hắn lại chuyển phiên ra đấu dịu:

- mẫu thứ tín đồ đâu cơ mà ngang như cua vậy? đề xuất biết: tao ước ao mất tiền làm những gì chứ? Nhưng bị tiêu diệt cái nạp năng lượng của người ta mãi, dễ thường không mời lại bạn ta một giở thì dòng mặt bản thân còn xuất hiện gì? Nhân tiện bé chó nó nạp năng lượng phải bẫy hay sao mà chẳng biết, sáng lúc này cứ rú lên rồi lộn ra giãy chết…

À, ra thế… Thị tương đối nguôi lòng một chút. Thật ra thì thị biết ko nguôi, ko được. Nó cục như chó vậy. Ương cùng với nó, nó thượng cẳng chân, hạ cẳng tay là thường. Thiệt thân. Nhưng kết cục cũng vẫn bắt buộc đủ gạo mang đến nó thổi. Thị đứng lên, vừa nguýt hắn, vừa lạu bạu:

- Đong mấy hào?

Thế là hắn lại thay đổi mặt ra tươi cười:

- Thì bu mày liệu đấy. Có ba người khách hàng với tôi là bốn. Với mẹ con đơn vị mày nữa.

- bà mẹ con cửa hàng chúng tôi thì nhịn. Đong chịu đựng chỉ rất có thể đong đến năm hào là hết đất. Ai xuất bán cho mình hơn?

- Ừ thì đong năm hào. Cùng với bảo bà mẹ Xuyên phân phối chịu mang lại tao chai rượu nữa. Mà cố kỉnh cả chai nước suối mắm đi, mua chịu mang lại tao một hào.

Bao nhiêu là thứ! Thị rên lên như một người mất cướp. Mà lại nó đã mong chết thì khoác nó. Thị cứ cài cho nó. Rồi phân phối gì đi mà lại trả nợ thì cứ bán. Còn thì ăn, không còn thì nhịn. Bố nạp năng lượng lắm thì bé chết đói. Thuộc lắm thì bống bế nhau đi ăn uống mày…

Bây giờ đồng hồ thì hầu như thức đã dứt rồi. Con chó tương đối gầy. Nhưng gầy thì cũng tốt. Hai chén tiết canh đông lắm. Ấy là cái điềm lành báo rằng cuộc vui đã hoàn toàn. Rất nhiều miếng thịt ngon thái tái hộn ngay lập tức vào hai cái chén bát chậu thật to lớn cho khỏi lôi thôi. Vẽ vời đơm vào tô hẳn hoi thì biết bằng nào đĩa đến nó xuể? Nồi xáo bốc khá thơm lựng, chẳng cần múc làm cái gi cho rếch bát. Sau khoản thời gian đã hỏi qua ý khách, gia chủ định bê cả nồi lên để lúc nào ăn cơm hãy múc ra. Múc ngay vào phần nhiều bát hiện nay dùng đựng tái. Như vậy, tiện. Chỉ gồm hai cái chén bát mà đủ cả. Ăn hết rồi lại múc. Ăn giết chứ có ăn bát đâu nhưng cần… Hắn lảm nhảm bênh vực cho cách dự tính của hắn như thế mãi, mặc dù chẳng gồm ai bội nghịch đối. Chúng ta cũng vượt biết cả góc cửa cơ nghiệp nhà hắn chỉ tất cả hai cái bát chậu ấy thôi. Nhưng có gì. Miễn là được uống rượu sớm rộng một chút. Anh làm sao anh ấy đói ngấu. Mà loại mùi thịt chó bốc lên thơm vô cùng. Bao nhiêu là nước răng!

Chủ nhân, sau một cái liếm môi khôn xiết nhẹn, hất hàm hỏi khách:

- hoàn thành rồi chứ?

- Xong

- Bưng mâm nhé?

- Ừ, có tác dụng thì làm!

- Nào, bưng mâm!…

Hắn dang nhị chân, khuỳnh nhị cánh tay với thè lè dòng lưỡi ra như một nhỏ chó về mùa nắng. Trông như hắn ý muốn vần một chiếc cối đá nhất chứ không phải để bưng một cái mâm bởi gỗ. Mà lại thật ra đó chỉ là 1 cử chỉ trịnh trọng và sung sướng. Binh Hựu giơ bàn tay trái lên có tác dụng trống khẩu, cần sử dụng ngón trỏ tay kia có tác dụng dùi, ưỡn ngực ra, vừa gõ vừa kêu:

- Tung! Tung!… Tung!

Ấy là dòng hiệu trống để cho phu nói kiệu lên vai. Người chủ sở hữu ý tứ nâng mẫu mâm giết mổ chó lên ngang mặt…

- Tung! Tung!

Thế nghĩa là: Đi! Đi! Và bọn chúng đi. đồng minh trẻ, thấy fan lớn cũng có tác dụng trò như chúng, đam mê chí cười sằng sặc. Chúng à à tuốn vào trong nhà trước, như bầy ruồi. Cu Nhỡ trèo lên phản nghịch ngồi xếp bởi sẵn. Cu con trèo không kịp khóc oà lên. Nhưng lại người bố trợn mắt thật to lớn và quát:

- hồ hết thằng này hỗn! địa điểm chúng mi ngồi đấy à?

Cu Nhỡ mỉm cười như mếu, vội vã tụt xuống. Cu Nhớn lấy nạm làm khoái lắm. Nó vừa lêu lêu em, vừa nhạo:

- Xấu! ko ngồi đấy đi!… Xấu! không ngồi đấy đi…

Nhưng nó cũng cụt hứng ngay. Tía nó trở lại nó:

- Còn ngươi nữa! không xách thằng cu con đi à? Đưa nhau xuống bếp, rồi nạp năng lượng cơm.

Khi cả bố đứa trẻ đang lụt cụt chạy ra rồi, hắn mới đặt mâm xuống phản, nháy mắt và xếch môi lên để làm cái điệu bộ cười, rồi toang toang bảo như 1 kẻ cả vẫn đi ăn, đi họp:

- hỗn toét! địa điểm này là chỗ quan viên uống rượu. Bao gồm phải không, những cụ?

Nhiêu Cừ bẹp mồm ra:

- Bẩm vắt bá dạy thay thật là chí lí.

- Ồ, tất cả chăng thì thế chứ!… Vậy mời quan viên nào!

Ba ông khách ngồi. Người chủ sở hữu chắp nhị tay trước ngực, rồi lại gửi tay cần lên đầu gãi, lầm rầm như khấn ông vải vóc về ăn cỗ:

- Bẩm những cụ, chả mấy khi cụ già có lòng chiếu cầm cố đến nghịch nhà chúng cháu… gọi là chén rượu nhạt, xin rước cụ công cụ bà cứ thiệt thà đi cho.

- Ờ!

Nghe giờ “ờ” hết sức sang rung lên trong dòng cổ họng của binh Hựu nhại lại giọng ông chánh Ngạc, cả bốn anh cùng cười. Người sở hữu rót rượu ra hai loại bát. Hai tín đồ uống thông thường một bát. Chúng ban đầu ăn, uống, tranh nhau nói và cười rung cả mái nhà.

*

* *

Người chị em rất còm nhom cõi và bốn đứa con bé ốm, gắn bó với nhau vào xó bếp. Trong mái ấm gia đình này, năm người mẹ con thường giống hệt như một bọn dân hèn mạt cùng bình thường phận nhỏ sâu, dòng kiến dưới chiếc ách một ông bạo chúa.

Thấy đồng đội con đứa nào cũng nhăn nhăn, nhó nhó, người bà mẹ thương đứt ruột. Thị hiểu được chúng đói. Khi tín đồ ta vẫn đói mà lại ngửi thấy mùi hương thịt chó, thì bụng càng đói thêm. Rứa mà bữa rượu của người cha với ba ông khách cứ kéo dãn dài mãi. Nghĩ nhưng bực quá! chiếc thể không bị tiêu diệt được, chứ giá chết được thì thị chỉ thắt cổ mà bị tiêu diệt đi mang đến rồi… Thị dỗ con:

- cụ mà nhịn thời điểm nữa, những con ạ: Đợi bên trên nhà nạp năng lượng xong, còn thừa thì ta ăn.

Rồi mong mỏi cho bọn chúng quên đi, thị sổ tóc ra cho cái đó xúm vào bắt chấy. Úi chà! các chấy quá! Chỉ bài toán rẽ một đám tóc ra là đủ thấy bốn, năm bé bò lổm ngổm. Cái Gái cùng cu Nhớn, cu Nhỡ thi nhau bắt. Chúng cho cu nhỏ mấy bé chấy kềnh làm cho trâu. Bắt đầu đầu trò đời chơi ấy cũng xuất xắc hay. Nhưng có một lúc là bọn chúng chán. Thằng cu bé ra hiệu bãi khoá trước. Nó lăn vào lòng mẹ, oằn oại vừa rúc hị kêu:

- Đói!… Bu ơi! Đói…

Tức khắc mọi đứa kia cũng ghi nhớ ra rằng chúng đói. Chúng không bắt chấy cho mẹ nữa. Chúng thở dài. Chúng nuốt bong bóng nhem nhép. Bọn chúng thừ phương diện ra. Chúng nằm ẹp xuống đất và lật áo lên nhằm khoe chiếc bụng. Bụng đứa nào cũng gần dính lưng.

Mắt thị rơm rớm nước. Cũng may, tiếng người cha trên công ty gọi:

- chiếc Gái đâu! Dẹp mâm đi, này!

Bốn đứa trẻ thuộc nhỏm dậy: khía cạnh chúng đùng một cái tươi thức giấc lại. Gái “vâng” một tiếng thật to lớn và chạy lên. Cu Nhớn, cu Nhỡ ngồi chồm chỗm đợi… một thời gian sau, Gái bê mâm xuống. Nó cũng thổi lên ngang khía cạnh như phụ vương lúc nãy. Các em nó đứng cả lên, chực đu lấy dòng mâm. Nó càng nâng cấp hơn, mồm thét:

- Khoan! Khoan! Kẻo vỡ…

Cu Nhớn thét:

- Thì quăng quật xuống!

Gái vênh mặt lên, trêu nó:

- ko bỏ. Quán triệt chúng mày ăn.

- tất cả sợ thành tật không?

- không cho ăn thật đấy.

Cu Nhỡ sốt ruột, khoặm mặt lại, vằng nhau với chị:

- làm trò mãi! gồm bỏ xuống đây không nào?

Gái hạ cấp tốc mâm xuống đất, bảo:

- Này, nạp năng lượng đi.

Nó ngẩng mặt nhìn các em, cười the thé. Người mẹ xịu ngay xuống. Trong mâm, chỉ từ bát không. Thằng cu nhỏ khóc oà lên. Nó lăn ra, chân đập như một bạn giãy chết, tay cào xé mẹ. Người chị em đỏ mũi lên với mếu xệch đi, rưng rức khóc. Mẫu Gái cùng cu Nhớn, cu Nhỡ cũng khóc theo.

Trẻ con không được ăn uống thịt chó là truyện ngắn rực rỡ của phái nam Cao, được chế tạo năm 1942, thông qua tác phẩm bên văn đã diễn tả cảnh sống khốn thuộc mà tín đồ nông dân đề nghị trải qua trước thảm kịch của chiếc đói. 


Đôi đường nét về đơn vị văn nam giới Cao và tác phẩm con nít không được nạp năng lượng thịt chó

Nam Cao có mặt trên mảnh đất nền Nam Định, vào một gia đình bần cùng và đông con, tên trên giấy tờ khai sinh của ông là nai lưng Hữu Tri, sau này nhà văn lấy tên tổng với huyện chỗ mình hình thành để ghép thành bút danh như hiện tại tại. 

Tác mang là tín đồ duy độc nhất vô nhị trong gia đình được cha mẹ cho ăn học đầy đủ chính vì như thế ông lên thành phố sài gòn với cầu mơ và ước mơ lớn lao, thế nhưng do căn bệnh tật, sức khỏe yếu đề nghị Nam Cao buộc phải trở về quê hương để hành nghề thầy thuốc.

Trước thời kì cách mạng mon Tám, ông dạy học tại hà nội và tham gia Hội văn hóa cứu quốc cùng những tên tuổi như Nguyễn Đình Thi, Nguyễn Huy Tưởng.

*
Hình ảnh chân dung bên văn nam giới Cao

Khi cuộc tổng khởi nghĩa mon Tám diễn ra, phái nam Cao tham gia kungfu ở cả khía cạnh trận mặt trận và chiến trường văn hóa, ông đang góp một trong những phần quan trọng trong sự nghiệp bảo đảm Tổ quốc của dân tộc.

Nam Cao quyết tử trên mặt trận khi ngòi bút vẫn còn đang sung sức tuy vậy với hơn 15 năm cầm bút ông đã vướng lại cho kho báu văn học việt nam một cân nặng tác phẩm có giá trị. 

Mặc dù trong số những ngày đầu cho với văn chương, phái mạnh Cao đã viết các tác phẩm bay ly hiện thực, xa rời thực tế nhưng ông đã hối hả nhận ra sự vô vị cùng viển vông nhưng thứ văn này rước lại, vị vậy ông đã gửi sang dòng văn học lúc này phê phán với lời tuyên ngôn: 

“Nghệ thuật không nên là ánh trăng lừa dối, tránh việc là ánh trăng lừa dối, nghệ thuật có thể chỉ là tiếng khổ cực kia, thoát ra từ gần như kiếp lầm than, vẻ vang lên trẻ trung và tràn trề sức khỏe trong lòng Điền. Điền chẳng buộc phải đi đâu cả. Điền chẳng nên trốn tránh, Điền cứ đứng vào lao khổ, mở hồn ra đón lấy toàn bộ những vang cồn của đời.”

– Giăng sáng

Trẻ bé không được ăn uống thịt chó là cống phẩm xuất sắc đẹp của phái mạnh Cao, nó đang khắc họa một cách chân thực khung cảnh nông thôn nghèo với tình cảnh thảm kịch trước chiếc đói của nhân dân việt nam trước năm 1945.

Cốt truyện chuyển phiên quanh một gia đình đông con, người tía thì nghiện rượu đi ăn uống chịu khắp các cửa hàng, thậm chí là hắn còn mổ nốt bé chó trong nhà và mời đồng đội đến ăn uống nhậu, trong những lúc đó bà xã con chỉ biết đứng nhìn cùng đông đảo giọt nước mắt.

Trẻ con không được nạp năng lượng thịt chó họa lại hiện nay thực trong thời gian tháng đói khát 

Mở đầu chiến thắng là hình hình ảnh của một nhân đồ gia dụng không tên, hắn đang thưởng thức điếu thuốc lào, đột nhiên hắn nhận thấy con chó thui vàng ươm bên trên trống hàng nhà bà Tam, buộc phải hình hình ảnh được ngồi nạp năng lượng thịt chó cùng chai rượu lấn chiếm tất cả cân nhắc của hắn. 

Hắn chẳng gồm tiền để ăn được một bữa mang lại đàng hoàng đề xuất hắn tức mình chửi trời, chửi đất rồi sau cuối quyết định vực dậy và đi ăn uống chịu. Hắn đi mang lại cuối tuyến phố hai ngã lại chẳng biết buộc phải rẽ hướng nào bởi một phía có con bà bầu Vụ đã biết thành hắn lừa, chắc hẳn mụ sẽ chẳng cho ăn uống không, còn quán ở đường vị trí kia hắn đã nạp năng lượng nợ đến tía lần rồi. 

*
Hình hình ảnh miêu tả tác phẩm trẻ em không được ăn uống thịt chó

Hắn đi về nhà với chiếc miệng vẫn tồn tại thèm thuồng thì hốt nhiên thấy bé chó đơn vị mình đang nằm ngủ thiu thiu làm việc bờ rào, hắn bước đầu tự viện cho mình rất nhiều lí vì nghe tất cả vẻ phải chăng để mổ nó. 

“Chao ôi! giá hắn không bận nghĩ cho rượu và thịt chó! giá bán hắn không gian khổ vì một cái dạ dày ưa yên cầu thì hắn đã sung sướng lắm. Nhưng mà hắn lại thèm rượu cùng thịt chó mà không được uống rượu, ăn uống thịt chó. Vì thế hắn chỉ ra rằng đời thật đáng buồn. Kiếp tín đồ nản lắm. Trời thì ác nghiệp như một bà già thiếu ăn luôn từ thời gian còn thơ.”

– trẻ em không được ăn uống thịt chó

Vậy là gã mang con chó ra mổ trong sự háo hức của các đứa nhỏ vì chúng tưởng sẽ tiến hành một bữa tiệc ngon, mặt khác người vợ khi đi chợ về bắt gặp cảnh tượng ấy thì khôn xiết bàng hoàng.

Cái nghèo, cái đói tự lâu đang trở thành nỗi ám hình ảnh của nhân dân ta bởi vậy nó đi vào trong trang văn của nam Cao thật tự nhiên, chỉ qua những bỏ ra tiết nhỏ dại nhặt như bài toán trong nhà của hắn chẳng có bát đũa gì nhiều, hai loại chậu là cả tài sản rồi.

*
Bìa truyện ngắn phái mạnh Cao trước năm 1945

Người vợ đau đớn nhìn người ck giết nhỏ chó chỉ để thỏa mẫu thói tham ăn của hắn, thị than thân phận mình sao khốn nạn new lấy phải tín đồ như thế, chẳng những trù trừ lo toan cho gia đình mà còn rước nợ về chồng chất.

Xem thêm: Call Boy Việt Nam Và Tây Cung Cấp, Call Boy Vietnam

“Khốn nạn! Khốn nạn cho thị lắm! chiếc số thị chẳng ra gì yêu cầu vớ nên một thằng ck không biết lo, biết nghĩ, chỉ ham mê ăn, đam mê uống. Bé chó to bởi ấy, từ bây giờ bán đâu ko nổi tía đồng bạc? cả nhà ăn gạo hàng nửa tháng. Ấy gắng mà mẫu môi nó vừa vật dụng lên một cái, nó đã nên đè ra cơ mà giết ngay. Ăn hoang, phá hại.”

– con nít không được ăn uống thịt chó

Thị nghèo lắm, vào nhà cho gạo nạp năng lượng cũng chẳng có vậy cơ mà để giao hàng cho bữa giết mổ chó xa xỉ của bạn chồng, hắn bắt thị phải đi tải chịu gạo, nước mắm cùng cả rượu. Thị đau mang đến quặn lòng, thị nghĩ đến những đứa con cần chịu đói khát nhưng rơi nước mắt. 

Nam Cao là cây bút hiện thực, ông liên tục viết về mẫu đói, diễn biến cũng tựa như các vấn đề phần lớn xoay quanh miếng ăn thế nhưng lại bao gồm được cả 1 thời kì khốn nặng nề của dân tộc. 

Nhân phẩm của con fan trước bi kịch của chiếc đói

Trong dòng văn học hiện nay thực, cạnh bên Nam Cao cũng có thể có một số công ty văn viết về loại đói mà trong những số ấy có Ngô vớ Tố. Nếu như Ngô tất Tố viết đa số trang văn về bi kịch của miếng ăn uống để thay người dân cất báo cáo kêu cứu giúp đói thì nam giới Cao cũng chắp cây viết về chủ đề ấy nhưng mà là nhằm đòi lại nhân cách nhỏ người. 

Mặc dù tín đồ vợ luôn phải đương đầu với những bi kịch dồn dập của câu hỏi thiếu miếng ăn uống nhưng thị vẫn xem xét các con, dành chút ít tiền nhỏ dại để sở hữu quà cho bé khi đi chợ về. Chỉ việc nghĩ mang đến cảnh chúng vui tươi khi thấy mấy cây mía lách mẹ đem về là thị lại tủm tỉm cười suốt dọc đường.

*
Hình ảnh bìa tuyển tập truyện ngắn phái mạnh Cao

Trong cảnh túng bấn thiếu, những người con là niềm vui cũng giống như động lực sống của thị, mỗi lần thấy bọn chúng nó tiu nghỉu bế tắc vì mẹ về tay không thì thị lại rớt nước mắt. Ở cảnh sau cuối của tác phẩm, khi đầy đủ đứa con khóc lóc nhìn mâm cơm trắng rỗng tuếch, khía cạnh người bà xã mếu xệch đi không hẳn bởi thị đói mà vì thi xót cho nhỏ và thấy tủi mang lại thân phận mình. 

Miếng ăn là thách thức ghê khiếp với tính bí quyết con bạn và người phụ vương trong thành quả là nhân vật nổi bật không thể thừa qua được vật cản vật ấy. Hắn lừa láng giềng để cung cấp mấy cây chuối, ăn uống chịu giết thịt chó nhà mụ Tam đến ba lần với hắn còn mổ nốt con chó vào nhà nhằm thỏa chiếc miệng thèm ăn. 

Hắn ngồi nhậu nhẹt cùng đồng đội mặc cho những người vợ nhỏ và phần lớn đứa con còm cõi cõi nheo nhóc dưới bếp, không hề mảy may yêu mến xót hay cồn lòng. 

“Người mẹ rất còm cõi và tứ đứa con nhỏ xíu ốm, gắn bó với nhau vào xó bếp. Trong mái ấm gia đình này, năm bà bầu con thường y hệt như một lũ dân hèn nhát cùng bình thường phận bé sâu, cái kiến dưới dòng ách một ông bạo chúa.” 

– con nít không được ăn uống thịt chó

Nam Cao đối chiếu tình cảnh của gia đình này giống như các thân phận bé sâu, loại kiến bị áp bức vày một ông bạo chúa, để lột tả hết chiếc cùng cực của thân phận thiếu nữ trong xã hội còn trọng nam coi thường nữ. Thành quả khép lại với phần đa giọt nước mắt vì thuyệt vọng và đói khát của những đứa con cùng với việc đắng cay, chua chát của fan vợ. 

Ngòi cây viết của nam giới Cao thực sự vô cùng tài tình khi qua chiến thắng Trẻ con không được nạp năng lượng thịt chó đã bao hàm được không chỉ những thảm kịch của xã hội việt nam trước giải pháp mạng tháng Tám nhiều hơn nói lên được số trời khốn khổ của con người, nhất là phụ nữ.