Đằng sau thành công xuất sắc của Nguyễn Ngọc Ngạn là 1 trong những người vk tuyệt vời. Đến nay, Nguyễn Ngọc Ngạn và bà xã đã sinh sống 34 năm niềm hạnh phúc bên nhau.

Bạn đang xem: Nguyễn ngọc ngạn lê thị tuyết lan


Nguyễn Ngọc Ngạn là một MC hải ngoại, nhà văn và người kể chuyện ma nổi tiếng. Mặc dù đã có tuổi nhưng tới lúc này Nguyễn Ngọc Ngạn vẫn được nhiều người yêu mến.

Cuộc sinh sống của Nguyễn Ngọc Ngạn từng trải qua không ít sóng gió. Được biết, Nguyễn Ngọc Ngạn tất cả hai đời vợ. Bạn đầu là Lê Thị Tuyết Lan, kết hôn khoảng chừng năm 1970, vẫn mất. Fan sau thương hiệu Diệp, kết hôn vào khoảng thời gian 1982. Nguyễn Ngọc Ngạn và vk thứ hai gồm một người con trai chung. Theo MC Kỳ Duyên thì Nguyễn Ngọc Ngạn cùng người vk thứ hai bao gồm "duyên trời định" khi: "Gặp một ngày là hỏi cưới liền nhưng sống 34 năm hạnh phúc".

Nguyễn Ngọc Ngạn và người vk thứ nhì trong lễ cưới năm 1982


Tình cảm của Nguyễn Ngọc Ngạn với vợ khiến cho nhiều người ngưỡng mộ. Nguyễn Ngọc Ngạn thường giành riêng cho vợ hồ hết lời tất cả cánh trên trang cá thể như: "Yêu mãi em thôi", "Người rất đặc trưng với tôi luôn luôn đứng sau sảnh khấu".... MC Kỳ Duyên còn hài hước gọi "đàn anh" Nguyễn Ngọc Ngạn là "Hội trưởng hội sợ hãi vợ".

Đằng sau thành công xuất sắc và sự khét tiếng thì Nguyễn Ngọc Ngạn gồm một "hậu phương" khôn cùng vững chắc

Nguyễn Ngọc Ngạn hạnh phúc bên vợ

 


©Thời báo NGA - Báo năng lượng điện tử giờ Việt số 1 tại Nga


MỚI ĐĂNG - cộng đồng


Vỡ mộng ‘ra nước ngoài dễ sống hơn ở Việt Nam‘
Cô gái việt lấy võ sĩ bạn Anh, ngay lập tức ngày đầu giới thiệu mẹ ck đã test tài con...
Đêm ko ngủ của người việt nam ở Nhật sau vụ nổ súng, đâm dao
Khai mạc Đại hội Sinh thái thế giới Nevsky lần máy 10 trên Nga
Pháp sắp tới xét xử 19 nghi phạm vụ 39 người việt chết trong container
Bài viết trước: Kiều bào việt nam tại Italy thông thường tay cung ứng Bệnh viện Đà Nẵng Trước bài viết kế tiếp: Ninh Thuận đón 358 công dân tự Nhật phiên bản về nước an toàn Tiếp tục

TIN BÀI MỚI ĐĂNG


Ông Biden với ông Erdogan bàn luận về máy cất cánh F-16 và Thụy Điển
Hàn Quốc, australia nhất trí tăng tốc hợp tác quốc chống
Vệ tinh Triều Tiên lao xuống biển lớn sau vụ phóng tên lửa chiến bại
Cắt tổng thể kinh phí bảo trì khí tài để biển thủ cho đủ 50 tỷ đồng
Khi ông túng bấn thư khẳng định liều mạng: Tôi sẽ chịu trách nhiệm!

CỘNG ĐỒNG TUẦN QUA


Đêm ko ngủ của người việt nam ở Nhật sau vụ nổ súng, đâm dao (Người Việt 4 phương)
Pháp sắp tới xét xử 19 nghi phạm vụ 39 người việt nam chết trong container (Người Việt 4 phương)
Khai mạc Đại hội Sinh thái nước ngoài Nevsky lần sản phẩm 10 trên Nga (Người Việt ngơi nghỉ Nga)
Vỡ mộng ‘ra quốc tế dễ sống rộng ở Việt Nam‘ (Người Việt 4 phương)
Cô gái việt lấy võ sĩ tín đồ Anh, ngay ngày đầu giới thiệu mẹ ông chồng đã demo tài con... (Người Việt 4 phương)

Xem tử vi


*
*
*
*

*


Chuyên đề


Thời báo NGA
Quy định & Thỏa thuận

Cuộc sống quanh ta


X

Nhấn "Thích trang" để cập nhật tin tự trang


Đã yêu thích
Quản lý kiếm tìm kiếm
Sign In
Thời sự
Nước Nga
Cộng đồng
Pháp luật
Du học
Cuộc sống

Ðời người, ai ai cũng có số đông kỷ niệm, nhức thương tốt hạnh phúc. Kỷ niệm nhiều lúc chỉ nháng qua, mờ nhạt như áng mây bay ngang thai trời, để lại chút hình ảnh bâng khuâng. Nhưng cũng có thể có khi rất là sâu đậm, mang đến nỗi có thể coi là một trong những biến cố, khả dĩ chế tác thành khúc rẽ quan trọng đặc biệt cho cuộc đời. Ðó là trường hợp của mình với mẩu truyện xảy ra hơn hai mươi năm về trước nhưng giờ này ngồi ghi lại, tôi vẫn thấy hiển hiện nay như new hôm qua... Ngày ấy, miền nam bộ vừa đổi chủ được 3 năm, tình trạng chính trị còn cực kỳ khắt khe. Tôi ngơi nghỉ trại cải tạo, cầm cố tờ giấy tha vào giữa năm 78, về trưng bày Sở Giáo Dục thành phố cho đúng thủ tục, cho dù biết trước sẽ không còn được thu nhận trở về nghề cũ. Không tồn tại nghề nghiệp biên chế, tôi chỉ được tạm thời trú 3 tháng tại thành phố sài thành để thu xếp đi vùng tài chính mới.  thời hạn này, khu vực miền nam đang lên hit về phong trào vượt biên search tự do. Những người ở vào hoàn cảnh của tôi, bị công an khoanh vùng theo dõi tiếp tục thì lại càng nóng vội kiếm đường quăng quật trốn. Những người dân bạn tù chúng tôi ngày ngày đôn đáo chạm mặt nhau, đề tài chính đem ra bàn bạc chỉ luân chuyển quanh một chuyện duy nhất là thừa biên.

Thời gian trôi qúa nhanh, vào nháy mắt đã hết hạn tạm trú, tôi biến đổi kẻ sinh sống lậu không hộ khẩu trên thành phố. Giữa thời gian lao đao tuyệt vọng, trù trừ ngày nào bất thần bị bắt lại, thì một hôm em trai tôi giới thiệu cho tôi một đầu trên cầu qúy giá: sẽ là ông Ân, một người bầy ông trí thức, tuổi vừa 50, tính tình thánh thiện hoà với đứng đắn.

Ông là nhân viên lâu lăm của phòng ban viện trợ Hoa Kỳ trước 75, đồng thời đóng góp thêm phần chuyển âm Anh-Pháp đến hãng phim Cosunam ở dùng Gòn. Vì chưng làm ăn uống chung cùng với em tôi từ bỏ sau 75, nên ông tất cả lòng tốt rủ em tôi cùng đi cùng với ông vào chuyến thừa biển phân phối chính thức vốn dành riêng riêng cho những người Hoa sẽ rầm rộ đk lúc đọ Thông cảm hoàn cảnh bấp bênh của tôi,em tôi trình làng tôi cùng với ông, giúp xem ông có giúp gì được tôi chăng? Ði buôn bán chính thức khi đó đắt tiền lắm, bởi vì đang là đầy đủ đợt đầụ Có bạn nộp tới 12 hoặc 14 cây vàng, vị phải qua không ít trung gian. Còn gía trung bình thì ít ra cũng nên 10 lượng một ngườị Tôi bắt đầu ở tù đọng ra, làm cái gi có số tiền kếch xù ấy! vk tôi bận con nhỏ dại - lúc tôi đi phạm nhân thì cháu mới hơn 1 tuổi - cho nên chỉ sắm sửa vớ vẩn, đầy đủ nuôi bé và tiếp tế cho ông chồng là xuất sắc lắm rồị số vốn ít ỏi của vk tôi lại cứ vơi dần sau mấy chuyến hành trình chui bất thành. Tuyến phố bán phê chuẩn mua vé bởi cả chục lượng vàng, là vấn đề vượt qúa sự mong muốn của tôi, trừ khi tất cả một phép lạ! Vậy nhưng mà phép lạ dường như đang xảy đến! Hôm ấy, một trong những buổi tối khoảng vào đầu tháng 11, mái ấm gia đình em tôi chuyển tôi lại quán bò bảy món Duyên Mai bên Chi Lăng, để gặp mặt ông Ân thứ 1 tiên. Tôi từ bây giờ đang trốn chui trốn nhủi vì đã mất hạn nộp hộ khẩu trường đoản cú lâu, buộc phải xoay đủ phần đa thứ giấy tờ lao hễ để qua khía cạnh công an khu vực, nấn ná lưu lại lại tp được ngày nào giỏi ngày nấy.

Trước năm 75, tôi bao gồm dạy một ít giờ tại 2 trường bốn thục công giáo là trung học Quang Minh ở nhà thờ Vinh Sơn con đường Trần Quốc Toản, cùng trung học Saint Thomas trê tuyến phố Trương Minh Giảng. Khi tôi sinh hoạt trại tôn tạo về, công an tất cả gọi tôi ra cùng thẩm vấn về quan lại hệ của tôi với hai vị linh mục này. Rất có thể đó chỉ với những thắc mắc thủ tục về lý lịch, nhưng lại cũng có tác dụng tôi hết sức lo sợ, do xã hội ko có quy định rõ ràng. Một khi công an nghi ngờ, thì sớm muộn gì cũng vào tù. Bởi vì vậy, tôi càng vội vàng muốn trốn đi. về tối hôm ấy, gặp gỡ ông Ân ở trong nhà hàng, tôi sững sờ xúc đụng khi ông cho thấy ông sẵn lòng đóng góp tiền mang lại vợ chồng tôi đi cùng chuyến cùng với ông cùng em tôi. Nghĩa là ông mang lại tôi vay 20 lượng vàng, qua Mỹ đi làm trả lại. Vợ ck tôi chỉ cần góp 5 lượng cho đứa con mà thôi! Tôi như người đi bên trên mây, ảm đạm ngủ gặp mặt chiếu manh, ngạc nhiên đời mình tất cả lúc gặp gỡ qúi nhân thuận tiện như cố gắng này!

Dĩ nhiên, qua trung gian em trai tôi, ông Ân bắt đầu dám tin là tôi đang trả ông sau lúc đến Hoa Kỳ. Dẫu vậy dù sao đi nữa, việc ông giúp một người không quen như tôi, trong thực trạng này, phải coi là một phép lạ nhưng tôi không tưởng tượng trước được, tuyệt nhất là sống thời kỳ gạo châu củi quế năm 78. Bà Ân ngồi cạnh ông xã chỉ mỉm cười hiền hoà không có ý con kiến gì. Cơ hội đó bà 39 tuổi, thua ck hơn 10 tuổi. Sáu đứa con, đứa nào cũng xinh xắn cùng ngoan hiền. Sau đó, tôi còn theo thông tin được biết thêm. Ông Ân tính đến 18 bạn vay chi phí đi, tổng số là ngay gần 200 lượng vàng! hầu hết ngày hồi hộp trôi qua hết sức chậm, tôi nôn nóng chỉ hại chuyện bất trắc xẩy ra trước khi lên đường. Tôi vẫn hăng hái tham gia công tác thủy lợi tại địa phương, hoặc từ bỏ nguyện dạy lớp bổ túc văn hóa ban đêm trong tổ dân phố, nhằm tránh sự chú ý của công an khu vực. Tuy vậy song cùng với những vấn đề đó, tôi âm thầm mua giấy tờ, lấy tên giả, học nói dăm câu giờ Hoa, và sau cuối ra bước vào một ngày cuối cùng của năm khi sóng biển khơi đang gầm thét kinh hoàng ngoài khơi.

*

Khi các cái ghe nhỏ dại đưa tín đồ ra thuyền mập ở loài kiến Hòa, thì một chuyện bất ngờ xảy ra: công an thuộc với chủ ghe đọc list lên tầu, và quyết định bỏ lại 17 người đã đóng tiền, trong số ấy có cục bộ gia đình em trai tôi tất cả 4 người. Em trai tôi là người trình làng tôi đi, vậy nhưng phút chót lại bị sống lại! Tôi lên tầu, hết sức hoang mang, ngờ ngợ dò ra trước là sẽ có chuyện chẳng lành trên cuộc hành trình dài đầy sóng gió chuẩn bị tới. Tầu đi chào bán chính thức chỉ được một ưu thế là không sợ bị bắt ở bến hẹn, nhưng luôn luôn chở qúa trọng tải, tất cả chuyến vừa ra cho tới cửa đại dương đã chìm.

 

 Chiếc thuyền mộc tôi đi nom rất hy vọng manh, mà nhà tầu với công an chất lên tới mức hơn 300 người, gắng nhét càng nhiều càng tốt để thu vàng tối đa. Họ gạch tên quăng quật lại 17 người, để cố kỉnh vào bằng những hành khách khác ưa chuộng nộp các vàng hơn. Ðây là loại tầu tấn công cá bao gồm hầm cất nước đá để ướp cá, hiện nay được dọn sạch để đưa người quá biển. Hơn 100 nguời bầy ông công ty chúng tôi bị dồn xuống hầm, cấm không được leo lên, với chỉ tất cả mỗi mẫu cửa vuông trọng tâm tầu nhằm ngày ngày trên ném thức ăn xuống.

Ðàn bà trẻ em thì được ngồi trên tầng trên với thân nhân của chủ tầu cùng tài công. Có nghĩa là từ lúc bước chân xuống tầu, tôi ko được liên hệ với vợ con nữa. Tôi ko biết, trong các hơn 100 người bầy ông ngồi bên dưới hầm tầu, tất cả bao nhiêu tín đồ Việt; chỉ nghe giờ chuyện vãn bình thường quanh toàn là tiếng Hoa. Ông Ân cùng với 3 cậu nam nhi tuổi trường đoản cú 14 cho tới 18, ngồi dưới hầm kề bên tôi. Vợ ông thuộc cô đàn bà đầu lòng 19 tuổi, đứa áp út ít 13 và đứa con út 3 tuổi sinh hoạt trên boong cùng với vk con tôi .

Vì là fan Việt, không đủ can đảm tranh ôm đồm với đại phần nhiều người Hoa, shop chúng tôi bị dồn vào cuối hầm tầu, ngồi chịu đựng trận tại chỗ, nước lúc nào cũng ngập tự thắt sườn lưng trở xuống, và bao gồm khi lên tới mức ngực. Thức ăn cũng ít lúc đến lượt mình, vì những người dân ngồi gần cửa ngõ lấy hết, lâu lâu new quẳng vô phía shop chúng tôi cái bánh tét hay ổ bánh mì đã cứng như thanh củị mặc dù vậy, người nào cũng tự an ủi là cuộc hành trình sẽ không lâu, cố gắng chịu đựng vài ba ngày là tới bến, tha hồ thong dong.

*

Sang mang lại ngày thiết bị tư, rồi thứ năm, toàn bộ đều căng thẳng mệt mỏi vì bé thuyền nhỏ bị sóng nhồi liên tục. Nước biển cả rỉ vào hầm tầu mỗi một khi một nhiều hơn, mà chẳng ai bi lụy múc từng thùng đổ ra bên ngoài như hai hôm đầu. Vị trí tôi ngồi càng ngày càng thê thảm hơn. Nước ngập tới ngực, mà lại rác rến lại nổi lềnh bềnh tầm thường quanh, Lá bánh chưng bánh tét, vỏ quít, vỏ bòng cùng các thứ linh tinh không tên, trôi thiết bị vờ, chẳng ai thèm vớt mà đem quăng xuống biển.

Vì vượt chật chội, di chuyển rất cực nhọc khăn, nên ai cũng ngồi lì tại chỗ, vùng dậy không nổi, đi tiểu luôn luôn chỗ bản thân ngồi đến tiện. Vào hầm tầu, chúng tôi mất hết ý niệm thời gian, ko ngày xuất xắc đêm, cũng chưa biết tầu đang chạy hay đứng trên chỗ.

Ðến ngày trang bị năm, vì mát mẻ qúa, có bạn ngộp thở ngất xỉu bên dưới hầm, tài công new cho khoét một cái lỗ vuông từng bề hơn một gang tay ngay trên đầu tôi, nghĩa là phía dưới tầu, để đưa không khí từ trên lùa xuống đến hơn 100 bạn phía dướị Vị ân nhân của tôi, ông Ân và các con, lúc đầu còn rỉ tai với tôi, sau mệt mỏi qúa, ai ai cũng nhắm mắt dựa vào nhau mà sống và cống hiến cho qua cuộc hành trình dài dài lê thê. bước sang ngày đồ vật bảy, buổi sáng sớm tinh mơ, chắc chưa đến 6 giờ, tôi đã thiu thiu ngủ, thì nghe bao gồm tiếng hotline nhỏ: - Anh Ngạn, Anh Ngạn ơi! Tôi lag mình ngờ ngạc ngước nhìn lên, thì thấy bà xã tôi thò khía cạnh qua dòng lô thông hơi để tìm tôi. Tôi không phân biệt mặt bà xã tôi vì trời còn về tối thẳm, tuy nhiên nhờ các giọng nói tôi biết vợ tôi cần chạm mặt tôi gồm chuyện khẩn cấp. Tôi hồi vỏ hộp tìm giải pháp đứng dậỵ Tàu chật ních, lại thêm vẫn gần 1 tuần ngồi một chỗ, nhị chân cơ cứng dưới lớp nước mặn, tôi loanh quanh hơi lâu mới đứng lên được. May đến tôi là quanh tôi mọi tín đồ còn sẽ ngủ cả. Chứ nếu họ thức thì tôi cạnh tranh lòng di chuyển, bởi họ vẫn lôi lại cùng dí đầu tôi bắt ngồi xuống. Bà xã tôi giục nho nhỏ: - Lên đi anh! Lên đại đi! Chui lỗ thông khá này lên đi! Tôi lo lắng nhìn quanh. Lúc đó tôi còn ốm yếu lắm. Thời gian ở trại cải tạo bị sốt lạnh nặng, kéo dãn dài 21 ngày, bước đi phải nhờ tín đồ vịn, đồng đội cùng tổ cứ tưởng tôi là sắp buộc phải đem tôi đi chôn bên trên đồi tranh sống Bù Gia Mập. Giờ này quá biển, tôi vẫn chưa lại sức, bắt đầu chỉ lên cân nặng được chút ít. Công ty tôi lại bảo: - Ðêm qua bão lớn. Mẫu áo của bé bị rách rưới tung rồi bay mất. Nó đề xuất cởi trần suốt đêm lạnh tím cả ngườị Anh lên một chút đi! Nghe nói tới đứa bé hơn 4 tuổi, tôi vùng đứng lên, bước đại qua vào fan đang ngồi ngủ, rồi chui ngay tắp lự lên, mẫu lỗ nhỏ, bắt buộc lách người khó khăn, làm cho trầy sứt cả nhị vai, nhưng mà tôi ko có cảm xúc gì lúc đó. Tự hôm lên tầu, tôi vẫn mặc mẫu jacket nylon của không Quân những năm trước và loại quần tây màu vàng đục.

cơ hội ngồi, tất nhiên phải dỡ hết nút quần, kéo fermeture xuống đến thoải mái. Bâygiờ đứng dậy, vội vã dùng hai tay đu lên khỏi hầm tầu, có bạn nào này đã nắm đoạn ống quần tôi kéo lại, làm cho tôi chỉ với mỗi chiếc quần đùi khi lên đến tầng trên. Trời mưa không nặng hạt lắm, nhưng mà gió hải dương thổi phần phật trong không gian mờ tối. Tôi cúi xuống ôm người con đang run cằm cặp. Nhà tôi ưu tứ bảo: - Tầu sắp đến đắm mất, anh ạ!

*

Tôi đảo mắt chú ý quanh sau sáu ngày bảy tối chui trong bóng buổi tối dưới hầm. Chỉ một phút sau, tôi phân biệt ngay là mình sắp chết! bà xã tôi nói đúng. Là bởi vì, khi ở dưới hầm, tôi cứ tưởng tầu đã chạỵ Hóa ra tầu bị quăng quật neo đậu tại khu vực suốt suốt đêm rồi, mặc cho gió mưa và sóng dữ cuối năm vùi dập.

Tuy cùng ở bên trên tầu, nhưng phần đa tin tức trên không được thông báo cho người dưới hầm biết, sợ gây cảnh náo loạn, dẵm đấm đá lên nhau. Vì vậy, tôi hoàn toàn không biết được những điều gì cả, mang lại đến hiện giờ leo lên mới thấy ghê hoàng, Tôi nhìn lại phía buồng máy. Một cảnh tượng hãi hùng cùng thê lương: không có tài năng công, không có người phụ máy.

Chiếc tầu không người lái xe cứ bập bồng nghiêng ngửa theo từng lượt sóng khổng lồ đưa vào, đẩy ra, phó mang sinh mạng mấy trăm con người cho đại dương. Với sức sóng như thế này, tôi biết cứng cáp tầu chuẩn bị vơ. Ðàn bà nhỏ nít, nguời đứng tín đồ ngồi lố nhố, quên cả dòng ướt lạnh, tớn tác hỏi nhau, lần khần phải làm những gì trong thực trạng tuyệt vọng nàỵ vk tôi bảo: - Tài công bỏ tầu trường đoản cú nửa tối rồi! Bấy giờ đồng hồ tôi mới hiểu đầu đuôi câu chuyện. Ðêm qua, khi thuyền công ty chúng tôi vào còn cách bờ Mã Lai khoảng chừng nửa cây số, thì bao gồm tầu cảnh sát Mã Lai ra đuổi. Rồi chúng ta dựng mấy cây đại liên với đèn pha trên bờ bắn ra xối xa. Mười mấy người tài công cùng rất thân nhân công ty ghe treo phao nhảy đầm xuống bơi vào, nói là để thương lượng rồi vẫn ra gửi tầu vô.

Nhưng rồi chúng ta đi luôn, không người nào trở lại! Người xa khơi cứ đợị người đã lên bờ thì vứt mặc. Ðàn bà trẻ em trên boong không người nào biết lái tầụ. Hơn 100 fan ngồi dưới hầm thì tưởng tầu vẫn đang làm việc bình thường! Tôi biết mình sắp đến chết, nhưng lại cố tạo ra sự vẻ bình tâm bảo nhỏ tôi: - bé ơi! Ðằng nào tầu cũng sắp chìm. Bây giờ con bao phủ lấy cổ ba, để ba nhảy xuống hải dương khơi, tập bơi vào... Tôi chần chờ bơi. Mà gồm biết thì cũng không thể sức, vì chưng bờ ngơi nghỉ qúa xa, tôi cụ nhướng ánh mắt mà chỉ thấy tù mù trong mưa. Ðứa con trai hơn 4 tuổi, quấn loại khăn quanh fan ướt đẫm từ đầu xuống chân, run lẩy bẩy nhìn tôi im lặng gật đầu. Dường như nó cũng linh cảm giác chuyện chẳng lành sắp đến đến, cho nên có thể nhìn tôi phân chia sẻ. Xung quanh tôi, có vài chiếc bình nylon đựng nước ngọt đã uống hết, nằm lăn lóc bên trên sàn. Tôi cụ bàn tay nóng bức của bà xã tôi với bảo: - Em lấy dòng bình nylon, ôm vào bạn rồi khiêu vũ xuống. May ra sóng đánh vào bờ! Thà nhẩy xuống trước, chứ nhằm tầu vỡ lẽ thì khó lòng mà sống được, vì cả trăm người sẽ níu chặt đem nhau cùng cùng chết hết! vk tôi chú ý tôi bằng ánh nhìn ly biệt, đưa tay làm dấu phát âm kinh. Tôi và con trai tôi cũng làm cho dấu Thánh giá và ước xin Chúa bảo hộ trong cơn nguy khốn. Tôi vừa gửi cho bà xã tôi mẫu bình nylon, chưa kịp nói gì thêm thì một đợt sóng mập mạp ấp tới, làm loại tầu lật ngang, vỡ vạc tung buồng lái trên tầng trên.

Tiếng fan đồng thanh kêu ru lên, bị giờ đồng hồ gầm của sóng át đi buồng máy, kính cửa ngõ sổ, mui tầu, mái gỗ bọc tôn và từng nào thứ ngổn ngang bên trên tầu phần nhiều rụng hết xuống biển, kéo theo qúa nửa du khách gồm đàn bà và trẻ em. Tôi té lăn bên trên sàn tầu trong khối nước mặn khổng lồ vừa ập tới, hai tay quờ quạng dính víu bất cứ thứ gì nhằm sống còn. Từ giây phút ấy, tôi không thể nhìn lại được vợ tôi lần làm sao nữa! Ðứa nhỏ tôi cũng vuột ngoài tay tôi và văng xuống biển. Tôi níu được một sợi giây nào kia trên tầu, nên có thể bị văng mất hai con mắt kính cứ không rơi hẳn xuống nước. Tuy thế ngay sau đó, tôi chưa kịp hoàn hồn, chưa kịp đứng vững vàng thì lớp sóng mập mạp vừa đẩy vô bờ, lại rút ra bạo dạn hơn, làm tầu lật ngang một lần nữa ra phía ngoài, với lần này bên trên boong tầu không thể sót lại một ai.

Tất cả rất nhiều rụng xuống biển. Hầu hết lớp ván, lớp kính và những gì không vỡ qua đợt sóng trước, lần này tung tành hết. Nhưng âu sầu hơn cả là chiều tầu chìm dần dần xuống đáy biển mà hầm tầu lại không bể, vì vậy hơn 100 người đàn ông ngồi với tôi xuyên suốt tuần lễ vừa qua, số đông chết ngộp hết trong hầm, trong các số đó có cả phụ thân con ông Ân, tín đồ đã đóng tiền cho mái ấm gia đình tôi đi!

 

*

Tôi rớt xuống biển, nỗ lực vùng vẫy theo bản năng sinh tồn, mặc dù không biết bơi. Bên trên mặt biển cả bao la, sóng nhồi bự khiếp, tôi thấy từng mảng gỗ thật to của ván tầu, rồi thùng phuy, va li, nồi niêu, áo quần, thùng gạo và hàng chục thứ đồ vật lặt vặt không giống trôi nổi theo triền sóng, song khi xả thân mặt mình.

Ðàn bà trẻ con ngụp lên lặn xuống, phân phối lấy nhau nhưng mà cùng chết. Tôi uống no nước, chìm sâu xuống, chạm phải bao nhiêu xác fan còn bấu chặt không rời nhau. Tôi nín khá ngoi lên được một chút để thở, rồi lại bị sóng cuốn đi ko định được phương hướng. Là bạn Công giáo trong lúc lâm chung, tôi nỗ lực đọc khiếp sám ân hận để sẵn sàng lìa đời. Ðọc kinh, dẫu vậy không cố trí triệu tập được... Tôi uất ức lắm, vì thấy mình chết tức tưởi trong tuổi 32 sau khoản thời gian đã kình qua bao nhiêu năm gian khổ. Ngày còn vào quân đội, mấy năm tác chiến, tôi đang kề cận tử thần mà tại sao không chết ngay trên chiến trường cho xong?

Tôi nhớ một lần lúc ở trại cải tạo Sông Bé, ôi lại bị sốt lạnh nặng nề đến kiệt sức, tưởng không thể sống nổi tới ngày được tha về. Vậy cơ mà cũng không sao! tôi uất ức từ bỏ hỏi tại sao vược iển gần đến nơi thì lại chết? rứa rồi tôi uống no nước, đuối sức không ùng vẫy nổi, đành buông xuôi tay chìm xuống đáy bể, chần chừ gì nữa! khi tôi thức giấc lại bên trên bờ, thấy mình nằm sấp trên đống xác chết ngổn gang. Nước ộc từ vào bụng ra góp tôi hồi sinh. Tôi hay mộng đè tưởng ình vẫn nằm chiêm baọ. Ðứa nam nhi 13 tuổi của ông Ân chạy lại lôi ôi dậy với nói: - Chú Ngạn ơi! thức giấc dậy! thức giấc dậy! Ðắm tầu, chú Ngạn ơi! Tôi ngơ ngác chú ý nó, chưa phân biệt ai vì chưng qúa non sức với vì không có mắt kính. Thằng bé lay tôi và nhắc lại: - Chú Ngạn ơi! Ðắm tầu! bố cháu, chị con cháu với 3 người anh của cháu chết hết rồi! vk chú với nhỏ chú cũng chết cả rồi! Tôi vùng đứng dậy, đưa ánh mắt quanh. Lính Mã Lai đang quây đông đảo gười sinh tồn vào cội dừa. Họ tương tự như tôi là những người được sóng đẩy vào bờ và suôn sẻ thoát ngoài tử thần.

Nhưng chúng ta không được phép cứu những người dân bị ngộp nước như tôi. Ví như ược cấp cứu, tôi tin chắc trong đám người nằm kia, không nhiều lắm cũng có thể có cả chục người sống dậy. Lính Mã Lai cấm đoán cứu là cũng chính vì những kẻ xa lạ và bất nhân ấy dang lột áo xống người chết để đưa vàng cùng dollars cất trong gấu quần, gấu áo, cổ áo, vạt áo. Moi của xong, chúng ta lôi xác chết triệu tập ại một khu vực chở xe mang đi chôn tập thể.

Tôi từ gốc dừa trườn tới, kiếm tìm trong đám 97 dòng xác, thấy nam nhi tôi đã bị tiêu diệt hẳn. Tôi bế con cháu lên và nhận biết ván tầu hoặc ghềnh đá đang đánh tan vỡ trán con tôi, còn còn lại một vệt nhiều năm thật rõ. Còn vợ tôi thì sóng hải dương đánh trôi đi mất, không tìm kiếm dược xác! hồ hết chuyện diễn ra chỉ vào chớp nhoáng. Ngoại trừ kia, biển lớn vẫn ầm ầm gào hét, chỉ thấy sóng xô chập chùng, không còn dấu tích gì của dòng thuyền định mệnh. Hôm sau, từ trại trợ thì cư, shop chúng tôi được đưa trở lại bãi biển, thả cỗ dọc xuống phía Thái Lan, tra cứu thêm được một số trong những xác bị tiêu diệt nữa, tuy thế cũng không thấy vk tôi.

Tổng số 161 tín đồ chết, chỉ vào bờ được khoảng chừng 100 chiếc xác, phần sót lại bị sóng đưa theo mất tích. Tất cả hai bên sư Mã Lai cội Hoa mang vải cùng nhang đến làm lễ ước siêu trước lúc lính Mã Lai mang chôn tập thể. Trên bãi tắm biển Mã Lai lâu năm thăm thẳm tôi ngừng chân, ngồi bên dưới hàng dừa trông ra đại dương, nao nao mường tưởng lại đoạn đường đã qua. Lưu giữ những buổi sáng sớm Chúa Nhật vk tôi lên thăm ở khu vực Tiếp Tân trường cỗ Binh Thủ Ðức. Rồi phần lớn lần từ tp xuống miền Tây ngóng tôi làm việc hậu cứ tè đoàn.

Xem thêm: 6 hot girl 'tiệm bánh hoàng tử bé' ngày ấy, nữ chính tiệm bánh hoàng tử bé sau gần 10 năm

lúc sinh bé đầu lòng, tôi từ đơn vị chức năng hành quân, ko kịp cầm cố quân phục, cấp vã đón xe trở lại thăm ở cô đỡ viện Ðức Chính trên tuyến đường Cao Thắng. Nhớ không dừng lại ở đó là hầu hết lần bà xã tôi gánh quả nặng trĩu đi tiếp tế mang đến tôi trong trại cải tạo, băng ngang 17 cây số mặt đường rừng tự thị xã Phước Bình vào Bù Gia Mập.

Tất cả rất nhiều đã qua đi, chỉ với lại khía cạnh nước bao la xanh thẳm trước mặt, từng cuốn mất bao nhiêu xác bạn đồng mùi hương trên hành trình dài tìm trường đoản cú do!

*

Vợ tôi mất đi độ tuổi 26, sau hồ hết tháng ngày vất vả bởi chồng. Mang tôi lúc tôi đang vào quân đội, thường xuyên xa nhà, vợ tôi tương tự như bao nhiêu người lũ bà không giống trong thời khói lửa, chẳng mấy khi được sát chồng.

Khi tôi được biệt phái về lại bộ Giáo Dục, dạy dỗ học tại sử dụng Gòn, vẫn tưởng vợ ck có thể sinh sống đời dân sự lặng ổn lâu dài, ai ngờ chỉ hơn 1 năm sau thì mất nước, bắt đầu cuộc sống new lao đao vội vàng bội. Ðoạn đường trầm luân ấy, tất cả ngờ đâu rút cục lại kết thúc ai oán bằng tử vong trên biển khơi cùng với đứa con đầu lòng rộng 4 tuổi! Tôi tin chắc tử vong của vợ tôi sẽ làm biến đổi hẳn cuộc sống đời thường của tôi. Nếu như nói theo ý thức thiêng liêng, thì chính vợ tôi đã cứu vớt tôi vào phút chót, trước lúc đắm tầu. Vật chứng là hơn 100 người bọn ông ngồi bình thường với tôi dưới hầm tầu các chết cả vị ngộp nước. Em tôi - người reviews tôi đến ông Ân - nếu đi cùng tôi chuyến ấy, chắc chắn rằng cũng đã chầu trời trên đại dương.

Nhờ bị quăng quật lại, nửa năm sau, em tôi cùng mái ấm gia đình vượt biển thành công xuất sắc và chạm chán lại tôi trên Vancouver, Canada vào thân năm 80. Bà Ân với hai đứa con nhỏ được sóng tiến công vào bờ thoát chết, đi định cư sinh hoạt Texas, tôi vẫn liên lạc cho đến khi trả kết thúc 20 lượng vàng ck bà mang lại tôi vay. trở nên cố hãi hùng của chuyến tầu định mệnh có tác dụng tôi càng vững có niềm tin rằng đời người có sự sắp xếp của định mệnh, giỏi nói theo đức tin Công giáo, thì đó là sự an bài bác của Thiên Chúa. Còn đó rồi mất đó! Kiếp người mong muốn manh như chiếc bách thân dòng, cho nên cụ công cụ bà ngày xưa thường ví là cuộc phù nuốm nhân sinh.

Vợ nhỏ tôi chết trước phương diện tôi. Rộng 160 bạn chết ngay cạnh bên tôi. Nhưng mà một kẻ yếu đuối như tôi lại sống sót! Ðó nên là thế lực của Thiên Chúa chưa hy vọng tôi lìa trần. Thời điểm ngồi trên tầu, ông Ân thường trung ương sự cùng với tôi: các ngày ngay gần mất nước, mái ấm gia đình ông đã rất có thể đi Mỹ dễ dàng dàng, bởi ông làm việc cho ban ngành viện trợ Hoa Kỳ suốt hai mươi năm.

Nhưng ông thấy mình tuổi đã lớn, ý muốn ở lại quê nhà khi giang sơn hết chiến chinh, đề nghị ông từ khước quyền lợi di tản mà fan Mỹ giành cho ông. Ba năm sau, quốc gia qúa lầm than, mà cuộc chiến tranh vẫn ko dứt. Những con ông sẵn sàng bước vào tuổi nhiệm vụ quân sự ship hàng cuộc xâm chiếm Kampuchia, ảnh hưởng ông đề nghị ra đi. Năm 75 ông từ chối di tản bằng máy bay. Năm 78 ông đề nghị trốn bởi thuyền, nhằm rồi chính bạn dạng thân ông cùng rất 4 người con lớn đa số chết cả!

*

Có thể bởi vì những xem xét về cuộc đời sau chuyến hải hành khủng khiếp mà tôi thoát nàn chỉ trong mặt đường tơ kẽ tóc, tôi bắt đầu có những biến đổi lớn trong trái tim tư. Tôi trở đề xuất dễ tính, ít chấp nệ và không nuôi lòng thù ghét với bất kể ai. Tôi tâm nguyện rằng cuộc đời mình, hễ làm được điều gì mang lại cộng đồng, mang lại xã hội, mang lại tha nhân, tôi đều nỗ lực để đền rồng đáp lại phép kỳ lạ của Chúa đã cứu giúp tôi trên biển. gần như ngày trống vắng sống trại tị nàn Mã lai đợi đi định cư, tôi suy nghĩ nhiều về nửa thế kỷ trầm luân của đất nước, và phân biệt một điều dễ dàng rằng: trong thôn hội việt nam người đàn bà mới chính là thành phần chịu đựng nhiều gian khổ nhất, thời chiến tranh tương tự như thời hậu chiến.

Cảm thông cái thực tế chua xót ấy, cùng với nỗi nhớ thương người vợ mới mất, tôi bước đầu viết truyện lâu năm "Những người đàn bà còn ở lại" vào 3 tháng sống trại trợ thì cư. Cuốn sách thứ nhất ấy, tuy kỹ thuật chưa cao, nhưng đựng nhiều cảm xúc. Nó là bậc thềm trang bị nhất, là nút thang khởi đầu, để rồi từ đó tới lúc này tôi đã chiếm lĩnh được gần 30 cửa nhà xuất bản. nhị mươi năm vẫn qua, bên trên mặt báo chí truyền thông Việt ngữ, tôi chưa hề viết lại phần nhiều dòng này để biểu lộ tỉ mỉ tử vong của bà xã tôi với người con đầu lòng.

Tuy vậy, từ rạm sâu, tôi vẫn tin chắc một điều rằng: chính cái chết của bà xã tôi đã xuất hiện cho tôi một cánh cửa bắt đầu tôi chưa hề dự đoán trong thừa khứ. Ðó là trái đất văn chương cơ mà tôi mài miệt theo đuổi cho tới hôm nay.