câu chuyện cuộc đời của "vua rong biển" được nói lại với hy vọng nhỏ dại nhoi rằng chỉ cần phải có một người, được truyền xúc cảm từ mẩu truyện và vươn lên là ước mơ của mình thành hiện thực.


Đây là câu chuyện do chính bạn dạng thân Itiipat Kulapongvanich - ông công ty của đế chế rong biển kếch xù Thái Lan Tao Kae Noi nói lại. Đó là "những vụ việc và thời cơ của anh ấy". Câu chuyện bước đầu từ thời gian Itiipat còn trẻ cho đến khi bước đầu công việc kinh doanh của mình.

Bạn đang xem: Tao kae noi - câu chuyện của tob

Itiipat hy vọng độc giả và công chúng sẽ thấy mẩu truyện cuộc đời anh phần nào hữu ích. Với một mong mỏi ước nhỏ tuổi nhoi rằng chỉ cần có một người, được truyền cảm hứng từ mẩu chuyện và trở nên ước mơ của mình thành hiện nay thực.

Lý thuyết không đúng nhưng tư duy Đúng -"Tao Kae Noi"

Giọng của Aim - bạn gái tôi nghe có vẻ như thú vị hơn lúc nào hết. Đến đây.

Hãy đến đây, cô ấy vẫy tay kính chào tôi. Aim call tôi để thưởng thức rong biển vừa được chế biến chuyển xong. Tôi gửi rong biển lớn vào miệng.

Được không?

Tôi nhai nhẹ. Rắc rắc. Âm thanh của rong biển cho thấy thêm nó khôn xiết giòn.

Được kia Aim. Tôi không cần phải nhìn lên giúp xem cô ấy mỉm cười tươi núm nào.

Sau lúc thiếu rong biển quá lâu, ở đầu cuối Aim đã rất có thể có được nó. Cô khám phá ra kỹ thuật để triển khai cho rong biển giòn. "Vấn đề" của cô ý ấy đã xong nhưng "vấn đề" của tôi không xong. Bước tiếp theo là gia vị.

Tôi lừng khừng gì về thức ăn. Tôi cũng không biết phương pháp nấu ăn. Tôi chỉ biết rằng khoa thực phẩm tốt nhất là sinh sống Đại học tập Kassetsart. Tôi đi thẳng vào Đại học tập Kassetsart vào hỏi những vị gs về vấn đề này. Họ kiến nghị tôi liên lạc với doanh nghiệp bán gia vị cho đồ ăn nhẹ cừu giòn.


Không yêu cầu cứ các người tốt ghi nhớ mọi thứ sẽ thành công. Tất cả là về "cách suy nghĩ" cùng "tiến hành hành động". Tôi rất có thể giải say đắm sai triết lý nhưng "cách suy nghĩ" của tớ là chính xác. Tôi vẫn rất có thể đạt được thành công.


Sau khi nhận ra gia vị, tôi đã đi được nhờ một fan biết làm bếp ăn để giúp đỡ đỡ. Mẹ luôn là người tôi phụ thuộc. Tôi nhờ bà ấy nêm các gia vị cho snack rong biển. Sau nhiều lần thử với sửa sai, sau cùng hương vị cũng thơm ngon. Sau đó, tôi bước đầu đi mua bao nhựa nhằm tự mình gói gọn rong biển. Shop chúng tôi chế biến, nêm nếm đóng gói và chào bán rong biển lớn tại các cửa hàng Tao Kae Noi của mình.

Tôi nhận ra rằng doanh số bán sản phẩm của rong hải dương tự làm tại nhà cũng xuất sắc như rong đại dương mà tôi đã có lần mua. Không có gì không giống cả. Bắt buộc mất tứ đến năm tháng để cải cách và phát triển sản phẩm. Sau thời điểm đạt được sự trường đoản cú tin, tôi mở rộng sale và tăng con số nhân viên từ bỏ 5 lên 10 người.

Mọi thứ đã sẵn sàng, nước ngoài trừ bài toán tăng các kênh phân phối. Ai rất có thể tưởng tượng được là một sai lạc sẽ dẫn dắt một bạn đến thành công của mình? Tôi nhớ tất cả một lần tôi hỏi bằng hữu của tía tôi là 1 trong chương trình quảng bá trên TV hết bao nhiêu tiền? sau khoản thời gian nhận được câu vấn đáp rằng "nó tốn 400.000 baht một phút", tôi đã tạm dừng hoạt động giấc mơ và vào phòng xem TV.

Ngày hôm đó, một doanh nhân tên tuổi đã chia sẻ trong một cuộc vấn đáp về bí mật thành công của mình. Ông sẽ đề cập mang đến một kế hoạch gọi là "tiếp thị du kích". Từ này còn có vẻ giỏi vời. Nghe có vẻ như ổn. Tôi thực sự không hiểu "tiếp thị du kích" nghĩa là gì. Cho tới một ngày, tôi tài xế và dừng lại ở shop tiện lợi 7-Eleven. Lúc tôi xem qua bên tê đường, tôi lại thấy một shop khác. Phía bên đó lại cũng có một cái.

Từ "tiếp thị du kích" lộ diện trong đầu tôi. Vâng, 7-Eleven hệt như "chiến sỹ du kích" bao phủ con người. Bất cứ nơi nào người ta gửi tầm mắt ra nhìn, toàn bộ những gì chúng ta thấy là 7-Eleven.



Với một thiếu niên 19 tuổi, tôi sẽ rất thích thú khi tìm ra bí mật kinh doanh này. Tôi liên tục suy nghĩ. Nếu công ty chúng tôi có thể gửi snack rong biển "Tao Kae Noi" vào chuỗi 7-Eleven điều đó có nghĩa là công ty chúng tôi là "du kích" bao phủ con tín đồ trong thành phố. Đây ắt hẳn là chiến lược "tiếp thị du kích" nhưng ông ấy đã đề cập. Vào ngày đó, tôi không thể biết rằng tôi sẽ diễn giải sai khái niệm này.

Lý thuyết đích thực về tiếp thị du kích là tiến hành xâm nhập thị trường bắt đầu bằng các khoanh vùng tỉnh. Nó làm ra nổi tiếng bao phủ thành phố trước khi đi mang lại trung tâm thủ đô. Tôi vẫn giả thích nó thành một câu chuyện trọn vẹn khác. Sau việc này, có fan nói với tôi rằng tôi là 1 trong những ví dụ về những người mà thành công của mình không nằm trong "lý thuyết".

Điều đó không tức là những người tốt ghi nhớ phần đông thứ vẫn thành công. Tất cả là về "cách suy nghĩ" và thực hiện hành động. Tôi có thể giải đam mê sai lý thuyết nhưng "cách suy nghĩ" của mình là thiết yếu xác. Chúng tôi có thể đạt được thành công. Tôi rất có thể giải thích hợp sai về "tiếp thị du kích" theo lý thuyết nhưng điều trả toàn đúng là ý tưởng đưa sản phẩm của tôi vào 7-Eleven với tương đối nhiều chi nhánh trên khắp khu đất nước.

Chỉ với cùng 1 kênh phân phối, tôi nghĩ về rằng hoàn toàn có thể phân phối các sản phẩm của mình tại 200 - 300 bỏ ra nhánh. Có thể bạn sẽ thắc mắc lý do không cần là hơn 3.000 chi nhánh. Thực tế thì thời điểm đó tôi lại "không có ý tưởng" gì về số liệu này.

Khi đó, năm 2004, 7-Eleven đã tất cả hơn 3.000 bỏ ra nhánh. Tôi nghĩ công ty chúng tôi có thể nói cùng với 7-Eleven rằng cửa hàng chúng tôi muốn chào bán sản phẩm của bản thân mình trong 200 - 300 chi nhánh đầu tiên. Cùng với tôi, vấn đề là cơ hội.

Tuy nhiên không có ý tưởng là xuất phát của "vấn đề". Vì chưng vậy, không tồn tại ý tưởng là nguồn gốc của "cơ hội".

Tôi bao gồm thể đảm bảo rằng tôi đã không lý giải sai tư tưởng này!

Tiếng nói của "TỐT" với "XẤU"

Tôi gọi lại cho cô Pu.

- Xin chào, cô Pu. Tôi là Tao Kae Noi. Cô ấy không nhớ ra tôi.

- Tôi là người đợi cô đến 4 giờ đồng hồ chiều ngày hôm đó. Lần này cô vẫn nhớ ra.

- Tôi có một mặt hàng mới toanh để ra mắt với cô.

- chưa hẳn rong đại dương nữa à.

Nó vẫn là rong đại dương nhưng mới được cải tiến.

Lần này tôi đang hẹn cùng với cô ấy vài ba ngày trước vì vậy cô ấy có tương đối nhiều thời gian hơn. Cô Pu đang hẹn gặp mặt tôi lúc một giờ chiều. Tôi mặc áo khoác bên ngoài và cà vạt như thường xuyên lệ. Tôi đến ăn trước. Tôi lên planer kiểm soát bạn dạng thân, tạo môi trường để không cảm thấy quá phấn khích trong những lúc thuyết trình sản phẩm. Vào 1 giờ chiều, các thứ vẫn lặng lìm.

1h05... 1h30... 2 giờ...

Tâm trí tôi thời gian đó giống hệt như một bộ phim hoạt hình với nhân vật tốt chiến đầu cùng với nhân thiết bị Xấu.

"Tốt" vẫn nói với tôi về sự việc tận tụy của chúng tôi trong xuyên suốt 2 tháng vừa qua. Chúng ta có thể làm được, đúng không? bọn họ đã thế đổi vỏ hộp thành công. Cố kỉnh thêm chút nữa thôi cũng có gì là khổ lắm đâu.

"Xấu" nói với tôi: Thấy không, nó có dứt như lần trước thôi. Chúng ta hãy về thôi. Họ đã mất thời cơ rồi.

Tôi nghe thấy ngôn ngữ của trận chiến vang lên. Sau cuối khi đồng hồ đã điểm hơn 2 giờ chiều, tôi biết ko thể gặp gỡ cô Pu.

Tuy nhiên lần này tôi gật đầu đồng ý nó. Tôi call cho cô Pu với nói cùng với cô ấy rằng tôi đã ngóng và gửi sản phẩm tại quầy lễ tân. Tôi đã chuyển rong đại dương có vỏ hộp mới cho nhân viên cấp dưới lễ tân trước lúc ra về. Trong tích tắc đó, tiếng nói của một dân tộc của Xấu vẫn át đi giờ đồng hồ của Tốt.



Ngay khi bước vào xe, tôi nhảy nhạc lên cực kỳ to như thể nhằm đắm ngập trong tiếng la hét của sự thuyệt vọng đang treo bám trong trái tim trí tôi. Tôi ngước lên bầu trời và hỏi trên sao cuộc sống quá tàn nhẫn. Vì sao tôi nên bị như vậy? Tôi đã tất cả cơ sở sale hạt dẻ và tương đối nhiều nhân viên. Nguyên nhân tôi lại lựa chọn vị trí của một kẻ không tồn tại giá trị?

Tôi lái xe trở về quê hương với giờ đồng hồ nói phệ của Xấu vang vọng vào đầu tôi. Vậy đó... Tôi xong xuôi rồi.

Khi tôi vừa về mang đến nhà thì điện thoại reo. Số hiện nay trên màn hình chính là của 7-Eleven. Tôi nhấc điện thoại cảm ứng thông minh lên, lại nghe giờ Xấu cười nhạo. Tôi cho rằng cô Pu gọi để báo rằng thành phầm không đạt tiêu chuẩn và tôi phải nâng cấp một số vấn đề.

"Đây là Pu từ bỏ 7-Eleven", cô ấy có vẻ rất vui. "Tôi đã ăn uống thử rồi, nó cực kỳ ngon. Tôi cũng cho Ban quản lý ăn thử và mọi bạn đều bảo rằng nó hết sức ngon".

"Vâng... Vâng... Vâng", tôi liên tục gật đầu với cô ấy. Khối óc của tôi vẫn tồn tại tê liệt cùng với "sự thật vừa xảy ra". "Tao Kae Noi sẽ tiến hành bán trên 7-Eleven. Các bạn có chuẩn bị sẵn sàng để bán hàng trong 3.000 chi nhánh của cửa hàng chúng tôi không?"

3.000 đưa ra nhánh, tôi sẽ thét lên bởi vì chỉ nghĩ sẽ bước đầu với 200 - 300 đưa ra nhánh. "Có sự việc gì không?", cô Pu hỏi. Khi thời cơ tự xuất hiện, tôi đang không lúc nào để nó thoát ra khỏi tay tôi.

"Tôi sẵn sàng", tôi nói cứng rằng. Sau đó, cô Pu ban đầu giới thiệu qua về quy trình, bắt đầu từ việc đề xuất là công ty sẽ ghé thăm nhà máy để xem gồm đạt tiêu chuẩn chỉnh HACPP không. Tôi không hiểu lắm hồ hết thứ cơ mà cô Pu nói. Mặc dù nhiên, câu trả lời của tôi vẫn giữ lại nguyên. "Vâng, ok... Tôi đã sẵn sàng".

Ngay lúc tôi quắp điện thoại, một giọng nói vang lên. "Thấy chưa? chúng ta cũng có thể làm được mà".

Đó là tiếng nói của Tốt.

Tôi sẽ làm vì ai?

Trong lúc tôi chạy khắp địa điểm xoay "tiền mặt" để quản lý điều hành kinh doanh, vấn đề xây dựng nhà máy của tôi cũng đang được diễn ra một bí quyết gấp rút. Trong tòa nhà có 3 lô, có 2 lô cần sử dụng làm nhà máy sản xuất mới. Tôi vẫn chuyển phòng bếp từ nhà tại của tôi tới lô sót lại để thường xuyên sản xuất. Việc này cũng góp tôi dễ dàng kiểm soát đầy đủ thứ do nó ngơi nghỉ ngay bên. Tôi ko cần di chuyển nhiều thân 2 bên. Mặc dầu tôi đã tiếp tục tăng tốc bao nhiêu, tôi vẫn ko thể xong nó kịp lúc hạn. Về phần sản xuất, dưới khối hệ thống kiểm tra unique nghiêm ngặt, shop chúng tôi phát chỉ ra 10% thành phầm bị lỗi trong thời hạn này.

Cô Pu điện thoại tư vấn cho tôi, nói rằng sẽ gửi một bạn dạng đồ qua sản phẩm fax mang lại tôi và nói tôi đi đón cô Pae mang lại để bình chọn nhà máy. Ở trên xe, nói chuyện với cô Pae qua điện thoại cảm ứng thông minh khoảng một giờ đã hỗ trợ tôi thấy không còn xa lạ với cô ấy hơn. Phụ thuộc tuổi trẻ, hầu như ai cũng tử tế cùng với tôi. Tuy nhiên điều này không tác động đến tiêu chuẩn chất lượng của 7-Eleven. Bắt gặp nhà máy, cô ấy đứng sững: "Tại sao nó nhỏ dại quá vậy?", cô nói khi nhận thấy nhà máy đầu tiên của tôi.

Tôi nghĩ rằng cô có khả năng sẽ bị sốc khi quan sát thấy xí nghiệp cũ trong nhà của tôi và vững chắc cô ấy đi ra luôn.

Tôi lưu giữ rõ ngày hôm đó, tôi đã trở thành cái bóng của cô ấy chính vì tôi đã luôn luôn đứng sau cô ấy không thật 2 bước.

Bất cứ lúc nào cô ấy đề cập đến những vấn đề cần được nâng cao của công ty máy, tôi đều chấp nhận ngay. Ok, Ok.

Sau khi hoàn tất việc kiểm tra, cô ấy lại phàn nàn. Đây là đơn vị máy nhỏ tuổi nhất nhưng tôi đang kiểm tra. Khi cô ấy hỏi tôi khi nào việc nâng cao sẽ trả tất, tôi vấn đáp ngay: Ngày mai.

Trong đầu tôi, đây là điều khó khăn nhất vào cuộc đời. Cô ấy hỏi tôi liệu rất có thể làm đúng thời hạn không. Tôi xác nhận chắc chắn rằng lại mọi gì mình nói. Lúc cô ấy đi về, tôi đang gây áp lực cho cha tôi, nói cùng với ông ấy rằng mọi vấn đề phải được kiểm soát và điều chỉnh ngay trong đêm.

Vào sáng hôm sau, tôi chụp hình những vấn đề đã nâng cấp và giữ hộ chúng đến cô Pae. Vài ngày sau, cô ấy gọi cho tôi. Cô ấy nói. "Bạn đã làm được duyệt".



Chiến thuật tiếp thị du kích của Tao Kae Noi sẽ bắt đầu. Ba giờ sau niềm hạnh phúc, smartphone lại reo. Cô Pu gọi. Tôi sẽ gửi cho chính mình một deals (PO). Bạn có nhu cầu tôi gửi bằng fax hay bạn đến nhận? Cô ấy đề xuất tôi tự mang lại lấy vì chưng đó là PO thứ nhất của tôi. Tôi đã đi đến đó để nhận giao dịch trong sự hí hửng tột độ. Rất nhiều gì mà lại tôi đã đầu tư sẽ mang đến một khoản roi lớn.

Vừa vào xe, tôi vẫn mở phong so bì PO ngay lập tức lập tức. Đập vào đôi mắt tôi là con số "400 thùng rong biển hương vị truyền thống". Chưa kịp vui tôi sẽ thốt lên: "Trời". Vì chưng ngay sau câu kia là: "Giao hàng trong vòng 7 ngày".

Trời, năng lượng sản xuất thời gian đó của tôi chỉ cần 40 thùng một ngày. Trong tầm 7 ngày chỉ hoàn toàn có thể sản xuất được 280 thùng. Nhưng 7- Eleven muốn 400 thùng. Dĩ nhiên chắn, tôi chưa khi nào nghĩ tới sự việc đàm phán cùng với 7-Eleven để giảm con số đơn hàng. Vì thế, đều thứ vẫn cần tiếp tục.

Làm vắt nào để tôi có thể sản xuất toàn bộ trong vòng 7 ngày. Tôi vẫn về nhà để báo với gia đình về "tin tốt" và cũng là "tin xấu", đôi khi tìm cách tăng gia sản xuất. Một vài ba ngày sau, năng lượng sản xuất tăng lên, tuy nhiên theo cầu tính của tôi, nó ko thể ngừng kịp thời.

Ngày đó, chính là ngày mà tôi bệnh kiến sức mạnh tình yêu của gia đình tôi. Tất cả đều góp tôi khôn xiết tích cực. Bố, mẹ, chị gái, anh trai và tín đồ thân đã hỗ trợ tôi. Chú tôi có tác dụng nghề chào bán chân lợn hầm cũng mang đến giúp tôi.

Chị gái tôi vẫn nhờ 7 - 8 người các bạn thời đh của chị ấy đến sẽ giúp đỡ tôi một tay. Số lượng công hiền lành 20 tăng thêm 40 người. Tất cả công ty chúng tôi đã phải chạy đua với thời gian. Vào trong ngày cuối cùng, toàn bộ mọi người làm việc hết tốc lực để dứt mọi thứ vào tầm 8h30 phút sáng hôm sau.

Cô Pu dọa rằng nếu không giao đúng hạn thì câu hỏi giao lô số 1 tiên yêu cầu bị hoãn lại trong thời điểm tháng sau. Cùng nếu hạn sử dụng sản phẩm ngắn thêm 80% theo quy định, bọn họ sẽ phủ nhận sản phẩm. Điều này có nghĩa là nếu tôi ko thể phục vụ kịp thời tôi sẽ phải cung cấp nó ở 1 nơi khác.

8h30 sáng cửa ngày bữa sau là cú tiến công cược giữa cuộc sống và chết choc của Tao Kae Noi.

Tôi dường như không ngủ được nhiều trong 7 ngày qua. Trong tối cuối cùng, tôi đang không ngủ chút nào. Tất cả mọi fan trong nhà đều biết rằng tôi đã ước ao phát điên vì việc này.

Nó thật sự đã vượt quá mức cho phép độ "nghiêm trọng". Tôi luôn là "người em út trong gia đình". Tôi siêu ít khi chạm chán khó khăn.

Khi gia đình tôi chứng kiến những nỗ lực cố gắng cả thể chất và ý thức mà tôi bỏ ra, họ đã giúp tôi hết lòng. Đêm đó, tôi phần nhiều không ngủ. Khi bi thương ngủ, tôi rửa mặt. Tôi đã trở nên sốc khi chú ý vào gương.

Tôi nghĩ về tôi là "Panda Lin Hui". đôi mắt tôi thâm nám quầng với khuôn phương diện trông siêu mệt mỏi. Thời gian đó, tôi tự hỏi phiên bản thân mình: "Điều quái gì đang xẩy ra với tôi? Tôi đang làm cho gì? và Tôi sẽ làm vì chưng cái gì vậy?

Tôi nghĩ đến bằng hữu của tôi. Bọn họ đang gặp gỡ và hẹn hò trong tiệm rượu nào vậy?

Tôi từ hỏi mình đang làm gì.

Đó là khoảnh khắc tuyệt vọng của tôi. Sau thời điểm rửa mặt xong, tôi rời khỏi phòng tắm. Tôi thấy người mẹ và chị gái đang đứng trước phòng tắm. Mẹ ôm lấy tôi.

Con bao gồm mệt không?

Chị gái và bà mẹ tôi không nói nhiều, nhưng giải pháp họ quan sát tôi và gần như gì chúng ta làm đã hỗ trợ tôi cảm giác được họ yêu và vồ cập tôi nhiều như thế nào. Nhờ sức khỏe của tình thương đó, tôi ra quyết định quay lại chiến đầu.

Tôi vẫn nhờ như in hình hình ảnh tối hôm đó, cùng nó sẽ luôn luôn sống mãi trong ký ức của tôi. Trong những khi đang đóng gói, tôi quan sát một lượt xung quanh. Cha tôi đang mang lại rong hải dương vào gói cùng hàn nó lại. Ở góc kia, bà mẹ tôi đang có tác dụng việc, nhóm mũ với đeo phương diện nạ. Chị tôi thì đang giám sát và đo lường mọi người chế trở nên rong biển cả ở phía đằng sau nhà. Toàn bộ hình hình ảnh đó như một cảnh phim quay chậm. Tất cả đều mệt mỏi vì tôi. Tại thời điểm đó, tôi đã tất cả câu trả lời cho câu hỏi: Tôi đang làm là do ai vậy?

Giám đốc chảy máu cam

Chúng tôi làm việc cả đêm cho tới sáng hôm sau. 8h30 là thời gian để giao 400 thùng snack rong biển lớn đến trung tâm cung cấp của 7-Eleven (DC). Xe của tớ vẫn đậu tận nơi máy của mình. Tôi đề nghị 2 thùng nữa để đủ 400 thùng. Khi phần đa việc xong xuôi xuôi, tôi lái xe của bản thân mình và dẫn theo cái xe mua chở rong biển khơi đến DC. Tôi tăng tốc sớm nhất có thể. Tôi cho DC vào khoảng 11 giờ sáng sẽ trễ 2 giờ. Tôi hối hả chạy mang đến tòa bên DC nhằm nói với mọi người ở đó rằng "Tao Kae Noi" vẫn giao hàng. Tôi bị trễ 2 tiếng. Bao gồm sao ko anh? Anh rất có thể giúp tôi được không?



Tôi đã nỗ lực nhờ anh nhân viên hỗ trợ vì tôi hại lời đe dọa của cô Pu. Anh nhân viên cấp dưới nhìn tôi một giải pháp kỳ lạ.

Tới cửa số 11.

Ủa... Vậy là tôi hoàn toàn có thể dỡ mặt hàng xuống bây giờ à? Tôi không có thể về vấn đề đó lắm.

Liệu hàng đã có được phân phối đi siêu thị luôn ko anh? Tôi sợ rằng nó chỉ được tháo xuống nhưng sẽ bị phân phối đi trong tháng sau vì tôi tới trễ.

Em đề nghị hỏi người quản lý ở mặt trong.

Tôi liền nhờ vào anh tôi túa hàng xuống cửa 11. Phần tôi, tôi sẽ đi gặp làm chủ để hỏi đến rõ. Lúc tôi vừa con quay đi, anh trai tôi vỗ vãi. Tob! Anh gọi tôi và đưa cho tờ giấy ăn. "Lau sạch mát mũi trước đã".

Tôi lau mũi. Cả nhì bàn ta y tôi dính đầy máu. Tất cả lẽ, kia là nguyên nhân tại sao anh nhân viên cấp dưới nhìn tôi một bí quyết kỳ kỳ lạ hoặc được cho phép tôi tháo hàng xuống bởi vì anh ta thấy tôi bị chảy máu cam. Tôi nghĩ hoàn toàn có thể do mình không ngủ 2 tối liền. Tôi cũng bị lở loét sinh hoạt miệng.

Tôi mỉm cười cợt với anh trai. Tôi lau máu cam và đi vào phòng của quản ngại lý, hỏi anh ta coi việc ship hàng muộn có vụ việc gì không.

Người quản lý nói rằng giả dụ hàng được tháo xuống cửa ngõ 11 thì sẽ không tồn tại vấn đề gì cả.

"Bạn chỉ bị phạt 2.000 baht thôi".

Tôi cảm xúc nhẹ nhõm. Vạc tiền 2 nghìn baht chưa phải là vấn đề. Sau khi dỡ hàng, tôi về bên nhà.

Hôm kia tôi đang ngủ một giấc thiệt sâu cùng thật ngon. Nhiệm vụ đầu tiên của tôi sẽ hoàn thành!

(Còn tiếp)...

* Nội dung bài viết trích trường đoản cú cuốn sách "Tao Kae Noi - mẩu truyện của Tob" của người sáng tác Sorakol Adulyanon.


Tự truyện "Vua rong biển" Thái Lan: thiếu thốn niên 18 tuổi vứt học đi bán hạt dẻ và bài học kinh nghiệm về đồng xu tiền dễ, đồng xu tiền khó

Từng là 1 game thủ, mà lại máu sale sẵn có khiến cho doanh nhân 32 tuổi Aitthipat Kulapongvanich bén duyên và tạo ra sự chuyện cùng với món snack rong biển cả vô thuộc nổi tiếng.


Các bạn teen chắc thân thuộc gì cùng với món snack rong biển lớn Taokaenoi giòn dẻo cay cay. Rất nhiều gói rong đại dương này được bày cung cấp trên các shop tạp hóa và nhà hàng siêu thị khắp nơi. Nhưng mẩu truyện đằng sau món ăn uống vặt đến từ Thái Lan này thì ít ai biết.


Vào năm 2014, báo cáo của Nielsen cho biết Taokaenoi chỉ chiếm 70% thị trường của thị phần tiêu thụ snack rong biển. Hiện món ăn uống vặt thú vị này hoàn toàn có thể dễ dàng được kiếm tìm thấy tại các siêu thị ở hơn 40 non sông trên toàn cầu. Tín đồ sáng lập ra Taokaenoi là anh Aitthipat Kulapongvanich cũng lọt top tỷ phú Thái Lan.

Đằng sau sự thành công của món ăn uống vô cùng dễ dàng và đơn giản này là sự việc nỗ lực không xong xuôi của một đàn ông trai trẻ em tuổi.

“Máu” kinh doanh từ khi còn đi học

Aitthipat Kulapongvanich hay còn được gọi tên thân mật và gần gũi là Tob (sinh năm 1984) ban sơ cũng chỉ cần cậu học sinh trung học bình thường với sở thích chơi trò chơi hơi thừa đà. Lần “startup” đầu tiên của chàng trai là khi bán những vật phẩm tìm được trong game. Cho tới năm 2002, biến chuyển cố ập đến. Cha cậu phá sản, công ty xây dựng của gia đình phải đóng cửa và còn lại món nợ rộng 1,3 triệu USD. 

Vậy là xuất phát điểm từ một cậu học viên vô lo vô nghĩ, Tob nên nghĩ cách góp sức tài thiết yếu cho gia đình. Sẵn tiện bao gồm “nghề” bán hàng trong game, đã có lúc Tob tìm được đến 10.000 USD.


Nhưng dường như như Tob vốn luôn ấp ủ hoài bão lớn hơn, lại sẵn máu khiếp doanh, nên lúc mới 17 tuổi cùng đang học tập năm tốt nhất đại học, Tob đưa ra quyết định bỏ ngang nhằm tập trung cho các dự án marketing dài hơi.

Lần đùa lớn đầu tiên của quý ông trai là với dự án công trình bán đĩa DVD/CD đùa game. Rất tiếc lần này Tob lại thua và tấn công mất một số tiền tích cóp được từ gần như ngày bán đồ trong game.

*
Máu kinh doanh sẵn gồm và nỗ lực cố gắng không ngừng, Tob gặt hái thành công xuất sắc nhờ món ăn vặt thú vị.Nhưng được 7-Eleven đồng ý chỉ là một trong những thành công bước đầu. Vì chưng 7-Eleven yêu ước phải cung ứng đủ sản phẩm cho 3000 siêu thị cùng một lúc. Với 6 nhân viên thao tác làm việc ngay trong nhà bếp ở nhà, tất nhiên Itthipat không thể sản xuất được rất nhiều đến thế. Vậy là Tob phải cung cấp chuỗi kinh doanh hạt dẻ của chính mình để tất cả tiền mở rộng sản xuất.

Khi đầy đủ gói snack Taokaenoi ban đầu được bày cung cấp trong các siêu thị 7-Eleven, quá trình kinh doanh thực sự bùng nổ. Chỉ với sau 45 ngày, 7-Eleven vẫn phải đặt hàng thêm 72.000 gói snack nữa. Sau 2 năm, sản phẩm snack rong biển lớn Taokaenoi bước đầu nhận những deals từ Singapore với Hong
Kong.

Nhờ món snack rong biển, Tob trở thành triệu phú tự thân trẻ duy nhất Thái Lan, và được xếp hạng trong top 10 fan giàu tốt nhất Thái Lan.

Xem thêm: Pretty Guardian Sailor Moon Thủy Thủ Mặt Trăng Pha Lê Tập 4, Sailor Moon

Thành công mang lại với Tob không thể dễ dàng. Trong cả khi đã thành công với Taokaenoi, vẫn luôn luôn có những trở ngại khác xảy đến. Ví dụ như có lần nhà máy sản xuất bị tàn phá vì đồng chí lụt, và Tob đã phải làm việc không xong xuôi nghỉ vào 3 tháng thường xuyên để giải quyết và xử lý mọi việc. Nhưng điều quan trọng đặc biệt là Tob chưa bao giờ có ý định quăng quật cuộc, khi gặp khó khăn đang bình tĩnh giải quyết từng cách một, và nhất là có tư duy marketing và nhậy bén với thời cuộc.