Tranh vẽ Đạt Ma, Lương Vũ Đế. Theo Đạt Ma, những bài toán làm của Lương Vũ Đế như: xây chùa, in kinh... Không có công đức.

Khi Đạt Ma chèo thuyền vượt biển lớn đến Trung Thổ, ông đã chạm mặt Lương Vũ Đế Tiêu Diễn. Phiên bản thân Lương Vũ Đế là bạn tín Phật, nhân một cao tăng từ Thiên Trúc đến, Lương Vũ Đế đã hỏi: “Trẫm sau thời điểm kế vị sẽ xây từ bỏ miếu, in Phật Kinh, bái tăng lữ, làm nhiều câu hỏi như thế, hỏi có công đức bao nhiêu?”. Đạt Ma nói: “Một chút công đức hầu hết không có”.

Bạn đang xem: Bát tự chuyên đề tập 4

Đây là một trong đoạn đối thoại rất thú vị, vì sao Lương Vũ Đế làm những Phật sự vì vậy mà Đạt Ma nói rằng không có công đức? Rốt cuộc tất cả đạo lý gì ngơi nghỉ đằng sau mẩu chuyện này?

Lương Vũ Đế sùng tín Phật Pháp

Lời bạch: từ năm 446 mang đến 452 đã xẩy ra sự kiện khử Phật của Bắc Nguỵ, đó là pháp nạn lần trước tiên của Phật giáo khi truyền nhập vào Trung Quốc. Người tham gia diệt Phật là Thác Bạt Đảo và Thôi Hạo đều chạm mặt phải ác báo.

Năm 452, Văn Thành Đế Thác Bạt Tuấn kế vị, Phật giáo phương bắc lại bắt đầu hưng thịnh trở lại, còn tình huống trở nên tân tiến của Phật giáo phương nam như thế nào?

Giáo sư Chương Thiên Lượng giảng, lúc đầu Phật giáo làm việc phương nam phát triển tương đối chậm rãi rãi. Vào thời cơ quan ban ngành Lưu Tống cũng cách tân và phát triển khá chậm. Đến chính quyền Tiêu Tề (triều Tề vì chưng Tiêu Đạo Thành sáng lập) từ thời điểm năm 479 đến năm 502, trong thời hạn 23 năm này chính quyền Tiêu Tề hoán thay đổi 7 vị Hoàng đế, vì vậy mọi người sẽ thấy tổ chức chính quyền này khôn xiết không ổn định, về mặt chính trị cũng không có gì để nói.

Đến năm 502, tổ chức chính quyền triều Tề bị một người cùng tộc của Tiêu Đạo Thành là Tiêu Diễn vậy thế, tạo lập triều Lương. Tiêu Diễn chủ yếu Lương Vũ Đế vô cùng nổi tiếng trong định kỳ sử.


*
Tranh vẽ Lương Vũ Đế Tiêu Diễn.

Lương Vũ Đế là người văn võ toàn tài, ông không những biết cưỡi con ngữa bắn cung; ông viết văn chương, thơ từ cũng rất tốt; không chỉ có vậy về trị lý quốc gia, ông cũng có một bộ biện pháp, vì thế vào trong thời điểm đầu thời Lương Vũ Đế, đất nước đã mở ra cảnh tượng vô cùng thái bình phồn vinh.

Bản thân Lương Vũ Đế có cuộc sống thường ngày vô cùng tiết kiệm, sau này ông ban đầu tín Phật. Sau thời điểm tín Phật, Lương Vũ Đế nghỉ ngơi càng giản tiện hơn nữa, ông đội một chiếc mũ vào 3 năm, dùng chăn nệm trong 2 năm. Rộng nữa, chúng ta biết rằng, Tiểu thừa Phật giáo gồm một giới lao lý hoặc truyền thống gọi là ‘quá ngọ bất thực’ (過午不食), tức là qua 12h trưa thì không ăn nữa. Thời đó Phật say đắm Ca Mâu Ni dẫn môn đệ đi xin ăn, buổi sáng sớm xin ăn, đến trưa ăn, sau buổi trưa thì không ăn uống nữa. Lương Vũ Đế mặc dù là Hoàng đế tuy vậy vẫn tuân thủ tuân theo truyền thống ‘quá ngọ bất thực’. Giả dụ ông vượt bận, xử lý non sông đại sự, có lúc còn quên thời hạn ăn trưa, như thế cả ngày không nên ăn gì cả.

Vấn đề thiết yếu của Lương Vũ Đế: không sắp đến xếp rõ ràng quan hệ giữa hoàng đế và tăng nhân

Bản thân việc sùng tín Phật Pháp không phải là sự việc lớn, nhưng vấn đề của Lương Vũ Đế là ông thu xếp không rõ ràng việc: nhà vua trị lý non sông hay là một trong tăng nhân hậu bi không sát sinh. Bởi vì nếu ước ao trị lý quốc gia, thường thì việc áp dụng bản án tử hình nằm trong tay Hoàng đế. Nếu mang trong mình 1 tâm thái tăng nhân nhằm đối đãi với kẻ phạm tội, thường thì là không thích đưa án tử hình. Nhưng do để gia hạn bảo hộ sự công chính (公正: công bằng chính nghĩa) của thôn hội, tử hình là một biện pháp tất yêu tránh.

Lương Vũ Đế không sắp xếp cho chính quan hệ này, mang đến nên sau khoản thời gian ông tín Phật, việc làm chủ chính trị của ông ngày càng lỏng lẻo. Ví như có người phạm đại tội mưu phản, trong quá khứ là khử tộc, thì Lương Vũ Đế chỉ trách vạc qua loa, thậm chí là còn thăng quan cho những người này một chút. Cho nên vì vậy vào trong năm cuối thời Lương Vũ Đế đã không tồn tại một tiêu chuẩn sát hạch cho việc thăng chức nhân sự, đó là vì ông khôn xiết khoan hậu.

Nhưng một số loại khoan hậu này đưa về vấn đề, chính là một người thao tác xấu không bị báo ứng, cho nên vì vậy dẫn cho việc rất nhiều người hoành hành ngang ngược, chúng ta nghĩ rằng dù rứa nào thì Lương Vũ Đế cũng ko trừng phát họ. Thêm nữa là vấn đề rất nhiều người xuất gia làm cho tăng nhân.

Vào thời Lương Vũ Đế, do phiên bản thân ông là bạn tín Phật, nên không ít người xuất gia. Chính vì hễ dấn mình vào vào tăng đoàn, sẽ không còn nộp thuế; mang đến nên không hề ít người ‘ham ăn uống biếng làm’, hoặc là người đã phạm tội mong mỏi tránh tróc nã nã của quan tiền phủ… họ gần như chạy đến chùa xuất gia.

Thời ấy toàn quốc có khoảng một nửa nhân khẩu đều đổi thay tăng nhân, như vậy họ không buộc phải nộp thuế, vấn đề này dẫn đến tài chủ yếu của quốc gia bị tổn sợ nghiêm trọng. Những người dân này chưa phải muốn quy y Tam bảo, chưa hẳn thật sự sùng tín Phật giáo hoặc ao ước tu luyện, cơ mà chỉ là mong muốn trốn ngơi nghỉ đó nhằm hưởng cảnh thanh tịnh, hoặc là bạn ‘ham ăn uống biếng làm’.

Cuộc đối thoại thú vui giữa Đạt Ma cùng Lương Vũ Đế: ‘Công án’ (ẩn đố) của Thiền Tông

Vào năm rộng lớn thứ 7 thời Lương Vũ Đế, tức năm 526, gồm một tăng hiền từ nước hương Chí ở trong Thiên Trúc đã chèo thuyền vượt hải dương đến Quảng Châu, Trung Quốc. Bạn này là Đạt Ma vô cùng nổi tiếng trong định kỳ sử, về sau ông là sơ tổ (vị tổ đầu tiên) của Thiền Tông thiếu Lâm Tự.

Khi Đạt Ma cho Quảng Châu, có bạn đã báo cáo Lương Vũ Đế, Lương Vũ Đế không hề nhỏ hứng. Vào năm thứ hai, tức năm 527, Lương Vũ Đế đã mời Đạt Ma đến đô thành Kiến Khang. Lúc đó Đạt Ma và Lương Vũ Đế đã tất cả một đoạn đối thoại hết sức thú vị. Đoạn đối thoại này là 1 trong ‘công án’ (公案: ẩn đố) lừng danh của Thiền Tông.

Lương Vũ Đế hỏi: “Trẫm sau khoản thời gian kế vị sẽ xây từ miếu, in Phật Kinh, thờ tăng lữ, làm nhiều việc như thế, hỏi gồm công đức bao nhiêu?”.

Đạt Ma trả lời: “Một chút công đức cũng ko có, đây đầy đủ là những việc hữu lậu, y như bóng ảnh không thực. Công đức chân đó là trí huệ ‘thanh tĩnh viên diệu’, ngài căn bạn dạng không thể thông qua cách thức thế tục mà lại đắc được”.


*
Đoạn đối thoại hết sức thú vị giữa Đạt Ma cùng Lương Vũ Đế.

Giải mã câu trả lời của Đạt Ma

Lời bạch: Trong thời gian 10 năm chấp chính của Lương Vũ Đế thời phái mạnh triều, thì giáo dục và đào tạo phát triển, đất nước phồn vinh. Vị Lương Vũ Đế dốc lòng sùng tín Phật giáo, sẽ xây từ miếu, in Phật Kinh, thờ tăng lữ, khiến Phật giáo ở phương nam cải tiến và phát triển trên quy mô rất lớn.

Lương Vũ Đế đã làm tương đối nhiều sự việc, mà lại Đạt Ma lại nói “Một chút công đức cũng ko có”. Rốt cuộc vì sao lại như vậy?

Đoạn lời Lương Vũ Đế hỏi Đạt Ma có tác dụng Giáo sư Chương nhớ mang lại một mẩu truyện vô cùng khét tiếng trong Phật giáo.

Trưởng đưa Tu Đạt cúng dường vườn cấp cho Cô Độc, sau đây chỉ đạt quả vị vào Tam giới

Khi đó Phật say mê Ca Mâu Ni truyền Pháp làm việc Ấn Độ, ban đầu vẫn chưa có tự miếu (寺廟: miếu chiền), mà chỉ cần dẫn dắt môn đồ ở trong rừng rậm hoặc sơn rượu cồn để thanh tu.

‘Tự’ (寺) mà họ biết hiện nay là địa điểm hoà thượng ở, tuy thế trên thực tế từ này là 1 danh từ sống vùng Hán địa.

Vào thời Hán, Tự tức là ‘quan thự’ (官署), chính là nơi quan liêu lại làm việc. Ví như nói nơi chưởng quản lí (掌管: nắm giữ quản lý) giáo dục gọi là Thái thường xuyên Tự, chưởng quản lí hình phạt với xử án gọi là Đại Lý Tự, chưởng quan công tác ngoại giao call là Hồng Lô Tự. Trên thực tiễn ‘Tự’ có nghĩa là ‘quan thự’, nơi quan lại làm cho việc.


*
Vào thời công ty Hán, ‘Tự’ (寺) là vị trí quan lại có tác dụng việc.

Đến khi Phật giáo truyền nhập vào Trung Quốc, tương tự với bài toán cho tăng nhân một chỗ ở, giống nhà công vụ của khách hàng xây để mọi người làm việc, do đó mới hotline nơi ở của tăng nhân là ‘Tự’. Từ miếu thứ nhất của trung hoa là Bạch Mã trường đoản cú (chùa Bạch Mã).

Khi say mê Ca Mâu Ni truyền pháp, thì chưa tồn tại khái niệm tự miếu. Vào trong thời hạn cuối của thời đại mê thích Ca Mâu Ni, có một số trong những người vì mong mỏi truyền bá Phật Pháp, muốn cấp đến Phật thích Ca Mâu Ni một nơi an định, vừa có thể thanh tu, vừa dễ dãi cho hoá duyên. Hầu như nơi này sẽ không thể cách quá gần, cũng ko thể giải pháp quá xa thành thị; bởi vì buổi sáng ngài đi hoá duyên, không thể bí quyết quá xa, cũng ko thể biện pháp quá sát vì rầm rĩ huyên náo, không phù hợp cho thanh tu.

Vì thay vào thời ấy gồm một mến nhân các tiền làm việc Xá-vệ quốc (nước Xá-vệ) tên là Tu Đạt ước ao nghênh đón Phật đam mê Ca Mâu Ni về nước Xá-vệ, ông bèn search kiếm vùng phụ cận đô thành một mảnh đất, sau này tìm được một đại hoa viên (vườn hoa lớn). Hoa viên này biện pháp thành thị chỉ 1-2 cây số, khôn xiết thuận tiện, hơn nữa hoa viên này rất đẹp.

Chủ nhân của hoa viên này là một trong vương tử thương hiệu là tía Tư Nặc Vương. Tu Đạt nói với ba Tư Nặc vương này rằng: ‘Tôi muốn ném tiền mua hoa viên này của anh ý để cúng nhịn nhường Phật’. Bạn dạng thân cha Tư Nặc Vương cũng chính là người tương đối nhiều tiền, căn bạn dạng không nghĩ mang đến số tài chánh thương nhân Tu Đạt. Cha Tư Nặc vương nói: ‘Ta có nhiều tiền như vậy này, vườn này là nơi ta liên tục du ngoạn, ta không xuất bán cho ông’. Tía Tư Nặc Vương mỉm cười rồi nói tiếp: ‘Trừ phi ông đem tiến thưởng lót không còn hoa viên này, ta mới bán cho ông’.

Ba tư Nặc vương nói vui nhưng lại Tu Đạt lại tưởng thật, thay là Tu Đạt bán hết cục bộ gia tài thay đổi vàng, sau đó bước đầu lót vàng trong vườn; sau cuối vẫn không đủ một góc, bởi vì tiền không đủ bắt buộc cũng ko thể thiết lập thêm. Nhưng hành động của trưởng giả Tu Đạt đã làm cho cảm cồn vị vương tử. Vương tử nói: ‘Ông đang tiêu số tiền to như thế, tương tự với bài toán bán toàn thể gia sản để cúng Phật, xem ra Phật là một trong người khiến người ta hết sức sùng kính. Chũm này, tôi sẽ phân phối khu sân vườn này mang đến ông, sân vườn này coi như là cúng nhường của ông, còn cây cỏ hoa cỏ trong vườn cửa coi như thể cúng nhường của tôi’.

Vào trong thời điểm cuối của thời Phật phù hợp Ca Mâu Ni, đại khái khoảng chừng 20 năm, ngài các ở hoa viên này, đây gọi là vườn cấp cho Cô Độc, cũng call là Kỳ Viên tịnh xá (祗園精舍: Tịnh xá Kỳ Viên, có bạn dạng dịch là Tịnh xá đưa ra Viên). Chúng ta thấy trong rất nhiều kinh thư đều là Phật yêu thích Ca Mâu Ni giảng pháp ở nơi này; ví như bắt đầu của ‘Kinh Kim cưng cửng là: Phật tại chỗ này giảng điều gì nào đấy v.v.

Tu Đạt cùng với lòng thành to như thế, gửi Phật yêu thích Ca Mâu Ni mang đến vườn cung cấp Cô Độc để thanh tu, cơ mà Tu Đạt có được quả vị gì? Theo ghi chép của ‘Tạp A Hàm kinh’, Tu Đạt dành được quả vị A mãng cầu Hàm. Đây chỉ với quả vị trong tam giới, không hẳn là bao gồm quả xuất khỏi khỏi tam giới.

Do đó bọn họ thấy rằng, chỉ nhờ vào làm những vấn đề hữu vi như in Phật Kinh, sinh sản Phật tượng, bái tăng lữ, xây tự miếu… dựa vào những vấn đề đó căn bạn dạng không có được viên mãn, cũng chính vì những việc này rất có thể dùng tiền nhưng mà làm được.

Chúng ta biết rằng không ít người tất cả tiền, gồm quyền thế, sẽ từ bỏ vương vị để xuất gia tu hành, việc này có nhiều ở thời trung hoa cổ đại. Phiên bản thân ưa thích Ca Mâu Ni vốn dĩ là một vương vãi tử, sau đây gồm cả vương tử nước An Tức (tức vương vãi tử An ráng Cao của cha Tư), vương vãi tử nước mùi hương Chí là Đạt Ma… họ đều từ vứt vương vị nhằm xuất gia tu hành.

Nếu tiêu chí tiền mà có thể đạt được, thì những vương tử này hà tất đề xuất từ bỏ quang vinh phú quý? do đó nhiều người cho rằng ‘tôi tốn ít tiền nhằm xây chùa’, có cảm xúc như họ sẽ làm dùng kèm Phật, ‘tôi xây chùa thì Phật bảo hộ tôi’.

Là người dân có tín ngưỡng chân chính, giáo sư Chương nhận định rằng đạo lý tu luyện chân chính kỳ thực rất 1-1 giản, tuy thế trong quy trình tu luyện phải chịu rất nhiều khổ. Giáo sư Chương nhớ lại, hồi còn học tập đại học, khi đoạn hội thoại giữa Đạt Ma và Lương Vũ Đế thì không hiểu, cũng chính vì lúc kia Giáo sư Chương không tu luyện. Sau này đến lúc tu luyện, giáo sư Chương đọc cuốn ‘Chuyển Pháp Luân‘, trong mục đầu tiên của bài thứ nhất đã có một lời giải vô cùng đơn giản dễ dàng và minh xác về sự việc này. Nếu người theo dõi hay độc giả nào gồm hứng thú thì hoàn toàn có thể tự mình tò mò thêm.

Quay trở lại mẩu truyện của Lương Vũ Đế Tiêu Diễn, gs Chương nói thêm, sau cùng Lương Vũ Đế cũng không hiểu Đạt Ma nói gì, vì thế Đạt Ma cho rằng Lương Vũ Đế do dự được chính pháp, cầm cố là Đạt Ma rời đô thành Kiến Khang, vượt qua trường Giang để mang lại Bắc Nguỵ.

Khi Đạt Ma qua sông, trong truyền thuyết thần thoại nói rằng ông dùng một cọng lau để qua sông trường Giang, từ đó lưu lại truyền thuyết thần thoại ‘Nhất vĩ độ giang’ (一葦渡江: một cọng lau vượt sông).

*
Tranh vẽ Đạt Ma và truyền thuyết ‘Nhất vĩ độ giang’ (一葦渡江: một cọng vệ sinh vượt sông).

Sau lúc vượt sông, Đạt Ma tiếp tục đi về phía bắc, một mạch đi đến phụ cận của núi Tung Sơn, thời ấy là đô thành của Bắc Nguỵ, còn nay là phụ cận của Lạc Dương, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc. Trong một hang rượu cồn của núi Tung sơn (gần Lạc Dương), Đạt Ma vẫn ‘Diện bích cửu niên’ (面壁九年: quay phương diện vào đá 9 năm). Sau 9 năm, toàn thể hình tượng của ông in lên vách đá đối diện, vách đá lúc ấy rất trơn tuột nhẵn. Bọn chúng ta bây chừ thấy được biểu tượng của Đạt Ma chính là từ vách đá ấy mà lại vẽ lại.

Sau khi Đạt Ma gây dựng Thiền Tông, thì tổ đình của Thiền Tông đó là Thiếu Lâm Tự. Trong tương lai có một trong những tông sư của Thiền Tông lại dịch rời lên hồ Bắc, hoặc trở lại vùng Quảng Đông. Lục tổ Huệ Năng của Thiền Tông chính là giảng pháp sống Quảng Đông, sau khoản thời gian viên tịch thì ‘nhục thân bất hoại’, bây giờ vẫn còn ở chùa Hoa Nam ở Quảng Đông. Nếu người theo dõi hay người hâm mộ nào tất cả hứng thú thì rất có thể đến xem ‘nhục thân bất hoại’ của Lục tổ Huệ Năng.

Khi Lương Vũ Đế làm hoàng đế ở phương nam, thì làm việc phương bắc đã xẩy ra Lục trấn phản loạn (6 trấn phản nghịch loạn). Quy trình khi phương bắc tất cả đại loạn, thì đó là một cơ hội rất tốt cho Lương Vũ Đế. Nếu lúc đó ông bắc phạt, rất rất có thể thống nhất được Trung Quốc.

Nhưng lúc ấy Lương Vũ Đế sẽ sùng tín Phật Pháp, mang đến nên không còn cái trung tâm tiến thủ, đôi khi ông còn có một tâm lý kiêu hãnh. Lương Vũ Đế tính dùng hàng binh với hàng tướng tá (binh tướng sẽ đầu hàng) của phương bắc nhằm dẫn đường, kế tiếp thống duy nhất phương bắc. Nói bí quyết khác, ông ao ước dùng bạn phương bắc nhằm thống tốt nhất phương bắc, đây điện thoại tư vấn là ‘dĩ Di trị Di’ (以夷治夷: lấy tín đồ tộc Di trị fan tộc Di), như vậy cái giá chỉ của ông buộc phải trả tương đối nhỏ.

Kết trái ông không đa số không ngừng việc thống tuyệt nhất phương bắc, ngoài ra chiêu mời phản tướng của phương bắc. Bội phản tướng phương bắc này đang dẫn khởi một kiếp nạn văn hoá cự đại mang lại phương nam. Đây rốt cuộc là kiếp nàn gì, thì vào tập sau giáo sư Chương sẽ giảng, nhưng đầy đủ tập tiếp theo đó không hề là tập miễn phí, cho nên nếu quý độc quả làm sao quan tâm hoàn toàn có thể đăng cam kết thành viên trang mạng ‘Thành trì hy vọng’ để tiếp tục xem loạt bài này và các sản phẩm văn hoá của giáo sư Chương.

Mạn Vũ

Chú thích:

(*) link ‘Tiếu đàm phong vân’ phần 3 tập 4: Diệt Phật hưng Phật.

(**) Ảnh trong bài bác chụp từ bỏ ‘Tiếu đàm phong vân’ phần 3 tập 4.

(***) vào loạt Tuỳ Đường thịnh thế, gs Chương còn mang đến xem một tập miễn tầm giá nữa là tập 26: Tây hành mong Pháp, nói tới Đường Tăng sang Tây Thiên thỉnh kinh. Chúng tôi sẽ sớm gửi mang đến quý độc giả.

Tất cả mảng màu, khối nét và bố cục trong 1.012 tác phẩm tiên nhân Đạt Ma của Hòa thượng thích hợp Viên Thanh, Viện công ty Thiền viện Vạn Hạnh (phường 8, TP.Đà Lạt, tỉnh giấc Lâm Đồng), chỉ như phương tiện đi lại mà vị Thiền mang này mượn từ nai lưng duyên để hướng trung ương đến con đường Phật đạo, liễu ngộ chân nguyên diệu pháp Hoa Nghiêm.

*

Ý niệm hoằng pháp cùng hành Thiền đã giúp ông soi chiếu biểu tượng Tổ sư Đạt Ma đủ phần đông chiều kích, kỹ rộng trong lựa chọn phương pháp biểu hiện, sâu hơn trong suy niệm lý tính nhằm vẽ, cẩn trọng suy xét cái gì giữ gìn và vật gì lược bỏ. Mỗi bức tranh cha ông Đạt Ma là một cái tôi không giống của tác giả. Mỗi sắc vàng, nhan sắc lam, nhan sắc nâu… là 1 trong những cuộc sửa chữa để đưa hóa phiên bản thân. Mỗi ý niệm là một trong ẩn dụ về giải thoát buổi tối thượng, một dự ngôn quay về cội nguồn tỉnh thức trường đoản cú tánh vô ngại của đông đảo hiện tượng, an tĩnh thể nhập chân trời chén Nhã: từ bỏ do, tĩnh lạc, an nhiên nở đóa trung khu hoa.

*

Hòa thượng ưa thích Viên Thanh đã thiết lập, tạo cho hình tượng tiên nhân Đạt Ma một đời sống khác, khởi từ nội chổ chính giữa của tác giả. Chính vì thế, các tác phẩm tổ tiên Đạt Ma không chỉ là mang đến cho người xem hầu hết cảm quan trực giác, còn đánh thức những tâm lý ẩn sâu trong tiềm thức của mỗi người. “Nhiều đêm sẽ ngủ, tôi bất chợt thức giấc, lại cố cọ vẽ tiên sư Đạt Ma. Mỗi ngày tôi thường xuyên vẽ 1 – 2 tranh ảnh Tổ sư Đạt Ma. Cũng có thể có ngày tôi vẽ 3 – 4 tác phẩm, vẫn chính là vẽ tiên nhân Đạt Ma. Tuy vậy, thỉnh thoảng 3 – 4 ngày, tôi mới vẽ được một bức tranh cha ông Đạt Ma”, Hòa thượng thích Viên Thanh đến biết.

Xem thêm: Nét Đẹp Tâm Hồn Trong Sáng Thánh Thiện, Nét Đẹp Tâm Hồn

*

Tính đến thời khắc hiện tại, ông đã tất cả trên 10 năm kiên tâm bộc bạch mình, cùng mẫu Tổ sư Đạt Ma. Mỗi bức tranh mang trong mình 1 nét riêng, lúc dữ dội, thời điểm bừng sáng, thỉnh thoảng trầm tưởng, cũng lắm thời điểm thảnh thơi, ko bức nào như là bức nào, phong phú mà vẫn đồng nhất đến lạ lùng. Ấy là vày mỗi tác phẩm cha ông Đạt Ma của Hòa thượng mê thích Viên Thanh đều là sự ngộ đạo theo từng nấc độ khác nhau. Thẩm mỹ Phật giáo khởi từ trung khu Như Lai, thêm vào đó trái tim nhạy cảm của fan nghệ sĩ, trỗi dậy thuộc trần duyên, khơi dậy tâm trí con tín đồ cùng hướng trọng điểm đến nguồn mỹ cảm tĩnh lạc, liễu trừ tham, sân, si. Bằng kĩ năng truyền cảm sâu thẳm mẫu thấy và mẫu biết của trí tuệ Như Lai, nét đẹp trong những bức tranh ông cha Đạt Ma là nét trẻ đẹp của một bậc Thiền trả thấy rõ cuộc đời là huyễn mộng, đã vượt qua những tạp niệm đời thường, dẫn dắt con người trở về vẻ đẹp của từ bỏ tính, hoan hỷ mừng đón tâm trường đoản cú bi với trí tuệ. Bấy giờ, đầy đủ sắc – âm xung quanh cũng đã chìm vào thinh lặng, hữu hạn nhưng vô biên, tĩnh thức với an lạc.