bởi vì không bắt cặp được với ai nên không bao lâu sau đó tôi cũng rất là thong dong hạ.3 hôm sau đó, ngoài tôi ra lũ nó người nào cũng nhận được lời nhắn đối phương. Tiểu Phượng nói mong mỏi chúc mừng mang lại lần thành công này bắt buộc mời mọi bạn đi uống trà sữa trân châu. Tôi biết thân biết phận từ giác lùi bước, loại số và đúng là xám xịt mà.Lúc đi ngang qua nơi của A Di, tôi bị bà nhéo một cái.“Làm sao vậy, cháu đừng quên mình không có làm không đúng gì hết!” tôi lo sợ giơ tay lên.A Di nét khía cạnh căm giận, tựa hồ chuyện này thiệt không đơn giản.“A …. Là cháu sai, con cháu sai rồi!” tôi lưu giữ ra rồi, liền mau lẹ bày ra vẻ khía cạnh vô tội giải thích:”Thực ra loại bếp nhỏ kia chủ yếu của bọn cháu a. đàn cháu chỉ sử dụng nó nấu bếp mì ăn uống liền thôi!”“A? Còn dám ngang nhiên dùng dầu hỏa trong cam kết túc xá” A Di rống lên.“Á, thì ra dì còn không biết sao!” tôi thật ngây ngô mà,người ta đang biết đâu mà lại tôi khai chỉ đành mỉm cười giả lả nói:”Vậy dì kiếm tìm cháu bởi vì chuyện gì a!”A Di tức giận đùng đùng, kéo ra một quyển vở, loáy hẳm viết: 1 mình dùng dầu hỏa, phân phát tiền 100.Chờ cho đến lúc tôi ngoan ngoãn nộp tiền vạc xong, nét khía cạnh bà mới tất cả chút dịu xuống. Rầm một cái, ngăn tủ được kéo ra, bà theo đó lôi ra một phong thư đưa cho tôi.“Đây, thư của cô đây!”Mấy năm nay rất ít tất cả người còn tồn tại thói thân quen viết thư, đường nét chữ ghi trên showroom tôi không ấn tượng chút nào, nhưng quan sát ra đây là dùng cây viết máy viết, nét chữ trẻ trung và tràn trề sức khỏe rất tất cả lực còn sót lại rất đẹp nữa.Tôi mở phong thư, cười thật to xuýt chút nữa miếng kẹo cao su đặc phun ra luôn.Không ngờ lại là thư của Diệp phía Lăng, đầu thư hắn cẩn thận tỉ mỉ viết: bàn sinh hoạt Hòa Mãn, vẫn khỏe.!!Phần thân hắn viết một lô chằng chịt hầu hết chuyện cơ mà hắn chỉ ra rằng rất tâm đắc trong trường huấn luyện, nhìn ra không khác gì như viết nhật ký. Tôi cảm xúc thư này hắn không hẳn viết cho người khác, y hệt như tổng kết gần như chuyện bản thân hắn đã có tác dụng viết xuống.Khi nhìn đến phần cuối lá thư, lần này tôi không giữ được miếng kẹo cao su đặc trong mồm nữa a, nó văng ra thành một đường cong khôn xiết đẹp.Cuối thư hắn rất là chân thành viết: bạn bè của em: Diệp hướng Lăng.Tôi đột nhiên có cảm giác như mình đã quay trở về 50 năm về trước. Trên tay gắng lá thư, cây viết tích viết bằng viết máy, trong thư giải pháp xưng hô còn rất thân thiết, làm tôi có cảm xúc như hư như thật.Lòng tôi rạo rực, ôm lá thư lăn qua lộn lại bên trên giường, còn đọc đi gọi lại hết mấy lần nữa. Vào đầu đùng một cái hiện lên đôi con ngươi black sâu thẩm của hắn, chỉ một chiếc chớp mắt thôi cũng làm người khác hoảng sợ cả lên.Ngồi trong chống mình, tôi ăn uống một hơi nhị gói mì ăn uống liền new thấy cảm giác bay bổng lúc nãy hạ xuống một chút. Đang định thổi nấu thêm một gói mì nữa thì cửa ngõ phòng đột nhiên bị đẩy ra.“Hòa mãn, uống trà sữa nè!” tôi cù sang thấy đái Phượng tay gắng trà sữa đi tới.Tôi phấn chấn đứng lên, ngông nghênh hấc cằm đi về phía nó:”Tiều Phượng, mày tất cả biết chuyện gì không, …..ký túc xá của bọn họ đã toàn thắng!!! bí quyết mạng đã trọn vẹn thành công ha…ha!”Nó bị khí thế cuồng loạn mà bức người của tôi tạo nên hoàng sợ, đứng cả nữa ngày cơ mà chả nói được lời nào.“Diệp đồng học nạm mà thích viết thư nha!” Tôi rước thư chuyển nó xem, nó cũng sung sướng khôn xiết, chỉ với thiếu chưa rơi lệ nhưng mà thôi. Con bé này thấy vậy nhưng lại lại rất đối kháng giản, nó lần chần làm sao diễn đạt cảm xúc kích hễ vừa rồi, dễ dàng đem không còn trà sữa đang nỗ lực trong tay nhét không còn vào tay tôi:”Uống đi, đến mày hết này!”Còn gì hạnh phúc bằng, tôi ngồi bên trên giường mang từng ly trà sữa xem qua nhìn lại một chút, ly nào thì cũng uống thử. Uống xong tôi còn đem chúng xếp thành một hàng, coi như sứ mệnh đã hoàn thành, cảm xúc cũng rất chiến thắng a.“Tiểu Mãn…”Ai? Tôi trong khi nghe được âm thanh bi thảm kia là của tè Phượng.“Mày nên thường xuyên giữ liên lạc, hãy nhớ là hồi âm chohắn ta” nó oán thán nhìn tôi.“A? không muốn….. Ko muốn! “Tôi new là không thèm, viết thư khôn xiết phiền toái, lại quê nữa, đã rứa còn buộc phải mua bao thư, rồi phải quốc bộ đến 10 phút nhằm gởi thư, bà đây mới không thèm.“Mày tự nhưng viết đến hắn đi!” tôi cúi đầu chụm mỏ vào ly trà sữa.“Tao vẫn muốn viết nhưng nhất địnhhắn sẽ không chịu hồi âm a!” này lại giở loại giọng bi thương ấy.Tôi không hiểu, trường hợp tôi viết thư mang đến tên này cố kỉnh nó, nó còn vui nổi sao? Thật quan yếu tưởng tượng chất xám nó vẫn nghĩ đồ vật gi nữa!“Vậy lúc đầu vì sao lại nhất định hy vọng xin hắn cách để liên lạc!”“Bởi vày tao….”nó không ngờ bị tôi hỏi, ánh mắt dần trở buộc phải mê ly thâm thúy.Thật thọ sau mới trả lời tôi:”Tao cùng hắn là bạn tốt hồi học trung học, tao vẫn lặng lẽ thích hắn, hy vọng có thể biết thêm những về hắn. Nhưng hắn lại cấm đoán ai biết phương pháp để liên lạc, cho nên vì vậy chúng tao chẳng không giống nào người lạ, nhưng lần này tao nghĩ có thể…..”Tôi khoác kệ.Tôi bực bội vò tay, quan tiền hệ của chính nó hay nói chém gió một chút là chuyện tình yêu của nó thật là rắc rối mà, thiệt là quá thâm sâu mờ ảo đi.“Vậy mày cần hứa, về sau tao mà lại bệnh, mày là y tá phải phụ trách cấp thuốc miễn phí tổn cho tao!” đái Phượng nghe tôi nói nhăn nhó đồng ý.Ai ô, mắc bệnh mà ko tốn tiền, tôi thật hợp lý mà.Tôi giơ tay cầm chặt thành quyền, thân thương cũng ùn ùn kéo đến, kéo ra một tờ giấy nhăn nhúm dưới gối ngủ ban đầu viết.“Hòa Mãn, mày cần được chính chắn một chút!”. Á, ngạc nhiên Tiểu Phượng thiệt chu đáongay cả bìa thư, giấy viết thư, cả tem những đã chuẩn bị sẵn, tôi tuyệt nhất thời bị quan tâm của nó tạo nên cảm động.Tuyệt cây viết hạ xuống, tôi mang tin tức xảy ra trong căn tin trường bây giờ viết xuống không còn một trăm chữ, thêm vào đó nhật trình đi học một trăm chữ, ở đầu cuối tôi còn ngẫu hứng đem phần nhiều lời chúc mừng hạnh phúc mà tôi mang lại là tốt đẹp nhấtcực lực đẩy mạnh được khoảng tầm năm mươi chữ nữa. Tôi viết tổng số cũng hơn nhị trăm chữ chứ chả chơi, lòng khôn xiết thỏa mãn, bên dưới thư tôi cũng bắt chiếc Hướng Lăng cẩn trọng viết xuống: đồng bọn của anh: Hòa Mãn.Tôi nhắm nhía liếc nhìn cái chữ rồng bay phượng múa trên giấy, thiệt càng nể phục bao gồm mình. Giọng văn đầy cảm xúc như thế, phong thái thì siêu đặc biệt, ngoài chê, hại rằng lúc Diệp hướng Lăng thấy được nó cũng bắt buộc cúi đầu mà bái phục.Thư vừa viết xong, đái Phượng niềm phần khởi ra mặt, nó cứ thế thế thư nhưng chạy đi gởi đến tôi, ngay từ đầu đến chân viết như tôi cũng không nên nhọc công, cuộc đời thật tốt đẹp mà.Chờ tính đến chiều tiểu Phượng bắt đầu thấy nó khía cạnh mày sáng ngời trở về, còn lôi kéo mời tôi đi ăn uống cơm nữa chứ.“Tiểu Phượng chuyện này chỉ là chuyện nhỏ tuổi không phải mày mời tao đi nạp năng lượng cơm!” Hồi trưa tôi đã uống không ít trà sữa, hiện tại còn hiện nay đang bị tiêu chảy mong muốn chết đây, so với nhiệt tình của nó tôi thiếu chút nữa khóc ko ra nước mắt a.Nhiệt tình mới nãy của tè Phượng lập tức xẹp xuống, phỏng chừng bị tôi thiêu cháy trụi cũng nên.“Đúng đúng đúng, tè Phượng hay cho tao mượn tiểu Mãn một chút đi!” tè Nhụy ở bình thường phòng ngay nhanh chóng nhào về phía tôi, hai bé mắt long lanh chờ mong.“A?” Tôi đầu óc lừ đừ lục bắt buộc không hiểu.“Chuyện là nuốm này, nam sinh kia hứa hẹn tao đi ăn cơm, mặc dù sao cũng là lần gặp mặt mặt thứ nhất thật hổ ngươi a. đái Mãn mày muốn đi không, nghỉ ngơi đó có rất nhiều đồ tiêu hóa nha!” nó rõ là dỗ ngon dỗ ngọt tôi đây mà.Tôi bao gồm chút vị dự, im thin thít sờ sờ cái bụng trống ko của mình, rồi vô sỉ gật đầu.Thật ra đi cùng bầy Tiểu Nhụy cũng không cạnh tranh gì, đơn giản và dễ dàng chỉ là bầy họ đi vùng trước còn tôi đi theo phía sau giải pháp họ mấy cách mà thôi. Đối với nhiều loại chuyện này tôi đã làm cho quen, nhớ mùa hè năm đó sau khi tốt nghiệp trung học tập tôi sẽ làm đo đắn bao nhiêu lần.Mọi người đương nhiên thích lấy theo tôi, đầu tiên là cố ý tạo mối quan hệ thuần khiết nhưng giả tạo thành hai thiếu nữ một nam để qua mắt đều người; vật dụng hai tất cả tôi ở đó cũng dễ dàng tránh đi xúc cảm xấu hổ ngượng ngập.Cho nên để gia công một dòng bóng đèn chuyên nghiệp hóa thế này, tôi dĩ nhiên là đứa phải ghi nhận cách khéo léo.“Hòa Mãn mày nói một ít chuyện cười cợt đi!”“A!” tôi cấp tốc chân từ phía sau chạy lên phía trước, thay hết óc suy xét chỉ sợ nói sai sẽ bị người ta chê cười.Tôi là đứa rất bao gồm duyên rỉ tai cười, vì vậy chuyện cơ mà tôi nhắc ra chỉ sợ bầy họ cười cợt không khép mồm được.Tôi nói bao gồm sai đâu cứ nhìn bây chừ Tiểu Nhụy và tên nam giới sinh đã cười cho run rẩy cơ là biết. Cười cợt xong đàn nó bước đầu liếc mắt đưa tình, ánh mắt chăm chú quan sát đối phương, kế tiếp lại rụt rè nắm tay nhau nữa.“Hòa Mãn, mày còn ước ao đi ăn uống cơm phổ biến không?” tè Nhụy đỏ mặt phía tôi nháy mắt.Đương nhiên tôi còn muốn ăn, bụng tôi đang đói lên rồi đây nè. Sao tè Nhụy lại bày ra mẫu vẻ ngượng ngùng thế kia? Ân tôi thấy câu hỏi mình đang đói bụng không có gì nên xấu hổ cả, đưa ra quyết định nói thật rõ ràng một lần tiếp nữa cho nó biết:” Tao đói bụng rồi, cùng đi nạp năng lượng cơm đi!”Ngay nhanh chóng mặt nhì đứa nó black thui lại, thậm chí còn Tiểu Nhụy còn thẹn thùng dậm chân nữa chứ.“Chúng ta đi ăn phần cơm người tình đi!” nó xoay đầu thẹn thùng nói nhỏ tuổi với tên kia.Tôi ngạc nhiên nhìn tên kia, hắn cũng rất bé dại giọng trả lời nó:”A ô ơ, chớ lo, mình không ngại, bản thân một mình rất có thể ăn hết nhì phần!”“……” đái Nhụy im lặng quay đi, rút cục cũng buông tha mang đến tính chậm trễ lục của tôi.Tôi lại lũi thũi đi theo đằng sau, bí quyết chúng hai bước không xa mà lại cũng ko gần. Lòng tôi không khỏi vui lòng vì mới xử lý một vấn đề rất khó khăn, hơn nữa còn làm được mang lại nó, đây new là chuyện thiệt sự làm cho tôi vui. Do đó mới nói giúp người là niềm vui chẳng sai mà, tôi ra quyết định đem chuyện hài lòng này ngày mai sẽ chia bửa với Diệp chúng ta thân.“Tiểu Mãn, bọn tao ra quyết định không ăn cơm tây nữa, nạp năng lượng tiết canh vịt được không?”Đi được hơn một đoạn đường, ngần ngừ Tiểu Nhụy đã cùng tên kia hội đàm gì đó, xoay đầu hỏi tôi.Tôi là đứa siêu biết chuyển phiên chuyển, ngay tắp lự gật gật đầu:”Được, ăn uống gì cũng khá được cả!”Mặt đái Nhụy còn black hơn hồi nãy.“Tiết canh vịt nha, mày ăn uống được sao!” Nó chú ý tôi rất cảm động lặp lại lần nữa.Tiểu Nhụy thiệt là đứa khôn cùng thiện lương, kỳ thật thuộc là bạn làm việc với nhau nó không buộc phải phải lo ngại nhiều như thế, tôi chấp nhận càng bền chí hơn:”Không sao, chỉ việc ăn no là được.”“….”kể từ đó Tiểu Nhụy chắc là vì quá cảm động yêu cầu không nói thêm 1 lời làm sao với tôi nữa.Ngày hôm sau, hiểu thư của Diệp hướng Lăng xong, tôi đem vấn đề tối trong ngày hôm qua viết xuống, lòng rất là vui vẻ. ở đầu cuối còn viết thêm việc tôi khôn cùng thích hỗ trợ người khác, xúc cảm như góp chính bạn dạng thân mình, phía trên là cảm giác rất vừa lòng mà tôi từng có!Cuối thư vẫn không quên trịnh trọng viết: đồng bọn của anh: Hòa Mãn.Tôi rất tin tưởng khi hắn nhận được thư này tuyệt nhất định cũng biến thành có cùng cảm giác sung sướng tương đương tôi a! Đột nhiên tôi cảm xúc kỳ thiệt viết thư thủ công thế này so với cần sử dụng thư bởi điện tử thật là câu thông hơn nhiều.Loại này sở hữu đậm phong vị cổ xưa, thật rất tốt.…….Diệp hướng Lăng hồi âm siêu nhanh, cơ hồ từng ngày một lá.Thời điểm cảm nhận lá thư thiết bị ba, nội dung thư đang có rất nhiều thay đổi. Lúc bắt đầu thư của hắn chỉ toàn viết về hầu như chuyện xảy ra hằng ngày nhưng giờ đồng hồ hắn còn cố ý thêm vào một số chuyện thú vị sau tiếng học, tuyệt vài chuyện vặt đêm hôm trong cam kết túc xá.Ví dụ như đi tiến quân lỡ nhịp,bước không đúng chân, bị phạt cần tập đi thêm.Ví như bạn nọ phạm vào cấm kỵ, phải bị cấm túc.Vân vân cùng vân vân, tất cả nhưng chuyện này với tôi nhưng nói thường rất mới mẻ cùng thú vị. Nhận thấy lá thư thứ tía đó tôi cảm thấy thật rất hạnh phúc. Cuối thư hắn còn viết cho tôi một câu kia, cũng chính là câu tiến công vào trọng tâm.“Hòa Mãn các bạn thân, tôi tương tự như bạn, rất quý các gì mà người khác tạo cho tôi. Kiên trì của khách hàng là điều rất đáng để quý.!”Một lần tiếp nữa sự cỗ vũ của hắn tạo nên tôi cảm giác rất ấm áp, tôi mau chóng đưa thư đến Tiểu Phượng xem. Tôi gồm chút kế bên ý mong thấy tiểu Phượng rất là kích động nhìn lá thư cơ mà tôi đưa cho, còn không dứt đọc không còn lần này cho tới lần khác.Tôi thật sự sợ đôi mắt nóng rực tê của nó sẽ mang sẽ thiêu trụi lá thư của mình mất.“Hòa Mãn, ngươi còn ko mau phúc đáp chohắn ta đi!”Nó đứng sau sườn lưng tôi thúc dục, giám sát tôi viết từng chữ từng chữ một còn không xong xuôi giúp tôi sửa lỗi chính tả nữa chứ, tạo cho tôi thật là mất tự nhiên.“Tiểu Mãn, mày thử hẹn bọn họ vào cuối tuần này quốc bộ công viên xem?” nó lại ra nhà ý, nhưng hệt như đang chỉ định hơn.Tôi có chút hơi do dự:” mà lại tao không thích làm chiếc đuôi theo đàn họ đi dạo.”Tôi lại không quen theo sau đàn họ. Nghĩ về rằng trước đó cùng hầu như người đi bộ thực náo nhiệt cơ mà sợ rằng lại y như lần trước, người nào cũng tự động tách bóc riêng, tôi thật ko muốn cuối cùng lại bị đẩy mang đến Diệp phía Lăng.Chỉ sợ không trở nên mắt hắn làm cho ướp đông mà bị tiêu diệt thì cũng trở thành kiêu ngạo của hắn áp hòn đảo đến bị tiêu diệt cho xem.“Tao không phải hỏi ……hắn nhất định cũng biến thành không đồng ý!” tôi nhất quyết cự tuyệt nó.Tiểu Phương thoạt nhìn tất cả hơi chút thất vọng, mà lại cũng không muốn miễn cưỡng tôi, chỉ cần gượng gạo nở nụ cười, đem theo mẫu xô quay đầu bỏ đi hứng nước.Tôi đặt cây viết xuống, nghĩ nghĩ một ít rồi viết xuống việc thi tuyển gần đây, bao gồm vài câu lừng khừng viết ra sao nhưng tôi vẫn nỗ lực không hoàn thành phát huy.Viết dứt thư cả người tôi cảm giác thật thoải mái, cũng không quên rất nghiêm túc cuối thư kí tên bản thân xuống: đồng bọn của anh: Hòa Mãn.Đặt thư lên bàn, tôi lưu ý đến thêm một chút, cảm giác chưa miêu tả hết ý, đúc rút thêm một tờ giấy nữa đem người đẹp trong cuốn truyện tranh mà tôi ưa thích nhất phác thảo ra, rồi vội vàng lại bỏ phổ biến vào đó. Trên kia tôi còn viết: hình này xin tặng đồng bọn Diệp phía Lăng.Sau kia thấy rất sử dụng rộng rãi vì bản thân mình khôn cùng sáng suốt. Tôi hạnh phúc đi mang nước nóng.Đến nơi hứng nước người đứng đầy ra đó, xếp sản phẩm trước tôi là 1 trong những tên nam giới sinh vừa cao vừa gầy, còn sau sống lưng tôi thì là một trong cô người vợ sinh rất mập a.Tôi bị kẹt sinh sống giữa, ko khỏi nhức lòng vì shop chúng tôi trông như một cái bánh quy.Nữ sinh đứng sau sống lưng tôi tương tự như rất ko kiên nhẫn, cứ giây lát lại dùng cái thân hình đẫy đà của cô ý lảo đảo ngã về phía tôi.Tôi bị thân thể khổng lồ của cô ta đẩy tới. Khung hình không tự chủ được hệt như quân bài bác domino sẽ xếp đứng sát nhau, bị đẩy xẻ về phía phái nam sinh đang đứng phía đằng trước tôi.Tôi không biết mình đã ngã vào phái nam sinh kia hết mười mấy lần. Cuối cùng vị nam sinh cao nhỏ kia cũng xoay đầu nhìn tôi.“Bạn học, bạn có nên thiếu dinh dưỡng không? giỏi là xương có vấn đề?” Hắn hé ra khuôn mặt tuấn tú lại có chút trẻ con con, dù sẽ tức giận tuy thế vẫn nhìn ra nét cười trên mặt, tương tự như ánh phương diện trời sáng sủa lạn.Tôi ngẩn ngơ lắc đầu.Hắn thường xuyên nở nụ cười xấu xa:”Hay là thân thể bạn có tật đứng ko vững.?”“….” Tôi bị á khẩu không vấn đáp được, tôi thấy không quan trọng phảicố chấpgiải thích.Thấy con gái sinh cơ lại sắp bổ vào, tôi nhảy đầm “phốc” một cái nhanh tay lẹ chân thoát ra khỏi bầy họ, thương hiệu nhóc ranh mồm lưỡi dung nhan bén kia nhanh chóng bị mức độ nặng bất ngờ đánh gục.Tôi đứng nhìn bầy họ lòm gày gò đứng lên, thể hiện thái độ không mặn ko lạt, hai tên một bự một nhỏ xíu nhìn tôi đầy oán thù giận.“Cô sao làm cho vậy!” Ai u, hai người cư nhiên còn đồng loạt hô lên.“Cô là núm ý….người này, vật dụng tàn tật, đồ bao gồm vấn đề…” thật không một ít sáng ý, bé nhóc mập này bắt chước chính xác là trắng trợn mà.Một bên tiểu sư muội lớn kia không hoàn thành phun bọt chửi tùm lum, bên đó là ánh mắt sắc bén như dao của thương hiệu soái ca không chấm dứt phóng đao về phía tôi, thật là trốn trời không khỏi nắng mà, tôi thật đáng buồn a.Tôi cầm dòng xô, lạng lẽ như hiện nay đang bị mắc nghẹn, ước đạt 5 phút trôi qua chung cuộc tôi ko nhịn nổi nữa:”Tôi gồm vấn đề, tôi tàn tật… trong lòng tôi có chướng ngại! Thì sao nào? Tôi tôi tôi chính là cố ý kia rồi sao!”==,tôi gắn thêm bắp phản kháng lại.Thật là vô lý chẳng lẽ phải làm như dòng nhân bánh quy cho ngươi ta xử sao, tôi càng nghĩ về càng oán giận chỉ tiếc không cho là ra lời nào ác nghiệt một chút nhằm phản kích lại, sửng sốt đứng một hồi rồi nuốm theo xô nước tức tối quay đầu chạy đi.Chạy ra khỏi chỗ rước nước tôi uốn nắn éo quay đầu vụng trộn nhìn lại. Mặc dù từ khôn cùng xa tôi cũng hoàn toàn có thể nhìn thấy tên nhóc bao gồm khuôn phương diện rạng rực rỡ như ánh khía cạnh trời tê đang quan sát tôi cười lạnh, thấy tôi xoay đầu còn híp đôi mắt trừng lại.Tôi mang hết dũng khí đứng tại khu vực hung mãnh trừng hắn. Hắn có hơi nhăn mày, tựa như bỡ ngỡ thấy tôi còn ko sợ chết là gì. Kế tiếp nhìn thấy hắn ta từng bước một từng bước nhỏ dại tiến về phía tôi, tôi nhanh chóng sợ hãi, hướng hắn xịt ra một ngụm nước bọt, không dám nhin thêm một giây làm sao nữa cấp tốc như chớp chạy mất. (wow chị ở dơ bẩn quá nha==!! … bó tay)Đợi đến tôi ghi nhớ lại cần đi lấy nước rét thì đã không còn giờ cung cấp nước nóng.Tối mang lại nghĩ lại câu hỏi này tôi không khỏi oán thù giận, lại rước giấy viết thư ra, đem một đoạn này viết xuống, viết cũng rộng 300 chữ. Tôi còn tóm lại môt câu: hôm nay tôi không có nước nóng để dùng, kỳ thật rửa mặt nước giá cũng tốt. Câu này nghe ra bi ai vô cùng, đường nét chữ bên trên giấy hình như cũng đang giãy dụa.Cuối thuộc vẫn khôn cùng trịnh trọng kí tên mình mặt dưới: bạn bè của anh…Hòa mãn.


Bạn đang xem: Anh dám yêu em à

Anh dám yêu em à
Tác giả: Tôi là tô Tố (cùng tác giả với Nhật kí gái thô lỗ)Thể loại: city tình duyên, hiện tại đại, hài hước
Truyện đang viết hoàn, xuất bạn dạng vào mon 11 năm 2010Tóm tắt nội dung: gặp mặt nhau thích nhau trong quãng thời gian đẹp nhất, cùng nhau trải qua những năm tháng tuổi trẻ, bất chấp thời gian, chẳng mong mỏi xa rời, những năm về sau, tình yêu sẽ thành chuyện dĩ vãng, đôi bên chỉ dám gào khóc vào lòng: fan vẫn dám yêu ta chứ? Mãi mang đến khoảnh khắc sắp vụt mấy bạn kia mãi mãi, bắt đầu dám gom không còn dũng khí, nước mắt giàn rụa mà nhắn tin nhắn: Anh còn dám yêu em không?
Thứ gì đang chờ đón ở phía trước, là nuối tiếc cả một đời, tốt là ý trời trêu ngươi, lần tiếp nữa tương phùng?
Chúc mọi người đọc truyện háo hức
*

*
File gắn thêm kèm
*
*
vấn đáp kèm Trích dẫn
*

*
Sơ Hiển Phong với

*


truyện tuyệt quá thanh nữ ạh ta bắt đầu đọc chấm dứt , thấy tưởng nhức lòng lắm nhưng bao gồm hài , lại có 1 chút chậm lại , tuyệt , hiểu thấy êm ấm lắm , cơ mà công dấn anh nam chính này yêu thương viết thư cuồng luôn luôn áh


Xem thêm: Cung song tử nữ song tử hợp với cung nào nhất trong 12 cung hoàng đạo

Họ cách nhau cũng là vì sự phân vân ko dứt khoát hẳn của anh ý , còn chị vì chưng yêu anh phải vì chi phí đồ của anh khúc cuối cực êm ấm nhé , thấy hai các bạn nói chuyện cùng nhau vừa thấy dễ thương và đáng yêu , êm ấm , tất cả phần hài vày cái ngố của chị ý
*
, cơ mà hai bạn thuộc một số loại thâm tình nha , chị nguyện đợi anh cho dù anh có trở lại với chị xuất xắc ko , còn anh thì điên loạn tìm chị nói là anh đã ăn năn hận , nói chúng chiếc khúc cuối hai anh chị em nói chuyện cùng nhau mà mình thích cực , dễ thương và đáng yêu , ấm cúng , tràn đầy tình yêu thương , ko quá mộng mơ , trữ tình , mà lại nó thật , theo 1 phong thái trong sáng sủa , ấm cúng của thuở sinh viên ^^ps : thêm loại khúc anh cùng chị chia tay nhau để về nhì thành phố khác biệt công tác , anh lạnh lùng như vậy mà luôn luôn miệng cầu chị theo ông , nhưng mọi người đèu tất cả cái cạnh tranh riêng , chị cũng thế , nói chung coi khúc kia thấy truyện thật dân gian cứ như thể cảnh nhị ngươi đó chia ly ở ở ngoài đường , cơ mà mình là 1 trong số những người qua con đường trực tiếp theo dõi vậy sorry vị em spoi nhiêu nha , tại vị đọc xong em tràn đầy xúc cảm , sát cuối phập phồng lo sợ hai tín đồ ko trở lại với nhau vì chưng anh nam thiết yếu đính hôn ai ngờ .... Bất thần nhathanks ss vày đã post nha ,ấm áp quá , cả hai phần đông dẽ yêu thương , đọc xong xuôi truyện này ta sẽ thấy mở ra nhiều nhất với hình phạt ám ảnh nhất là .. Những bức thư ^^