Từ nụ cười, ánh mắt của ai đó, bạn ta có thể vẽ đề xuất một viễn ảnh khác, nơi tất cả đều trọn vẹn. Đó là khi anh thế tay em trong mưa, khi họ ngồi hôn nhau bên vệ đường, hoặc cơ hội xót xa chú ý kim đồng hồ đeo tay báo mang đến giờ nên chia tay trong tiệm ăn rầm rĩ nóng rẫy. Phần đa lúc ấy, ký kết ức về cô người yêu bé nhỏ của anh dường như không tồn tại. Nó bao phủ đầy hình hình ảnh của em. Cùng anh. Anh tủ đầy em.

Bạn đang xem: Tình yêu đôi khi chỉ là chuyện của một người

Tình yêu, đôi khi chỉ là chuyện của một người.

Phan nói với em:" đề cập Phan nghe đi, rồi Phan sẽ mang lại M lời khuyên". " Vậy nghe nhé. M đang yêu thương một người. Cùng M cho trễ một bước rồi". "Vậy giả dụ yêu được, thì cứ yêu thương đi.". Em nhảy cười, đúng là Phan.Cả giải pháp khuyên cũng thật hiểu nhau. Ví như là fan khác, vững chắc sẽ là điệp khúc của rất nhiều câu kiểu như nhau như :" vứt đi", " ko đáng"," Sẽ gặp gỡ được tình yêu thực thụ mà". Vân vân. " tín đồ ta bao gồm yêu M không?" . Gồm chứ. Cụ thể là đôi mắt nói lên điều đó. Cụ thể là tp trở cần thật tươi nguyên. Dẫu vậy cũng thật ví dụ và xót xa, ký ức cùng thói quen thuộc là gần như thứ khó có thể xóa nhòa. "Ước gì M biết được dũng mãnh là như thế nào.Can đảm giành giật, hoặc dũng mãnh buông tay. Sao cũng rất được hết"

Anh bảo sao em chưa từng bao giờ thử yêu Phan ?

Giữa em với Phan lâu dài một mối liên hệ sâu sắc. Kiểu dáng như trường hợp em muốn gặp Phan, chỉ việc nhìn chằm chặp vào điện thoại cảm ứng thông minh thôi là gắng nào cũng trở nên hiện ra dòng chữ "Phan is calling" ngay lập tức sau đó. Hình dạng như chỉ việc em nhắn tin:" hôm nay Wintergate vắng mang lại xám hồn" thì dù ở đâu, Phan mọi chạy qua mặt chỗ em đang ở một cách nhanh nhất. Hình trạng như trong những lúc loay hoay phụ em dọn nhà, chỉ cần em đứng lặng vày một mảnh vỡ vạc cứa vào tay, thì giọng Phan đã vang lên ấm mượt tức thì sau lưng:" Đứt tay rồi đúng không? Đứng yên kia đi"

Kiểu vậy.

Em hỏi anh, anh thiệt lòng ước ao em yêu tín đồ khác?

Anh cười, hạnh phúc so với một cô gái rất quan liêu trọng. Phan sẽ đem về cho em niềm hạnh phúc trọn vẹn, không phải thứ hạnh phúc nửa vời như của anh.

Em nói với anh:" Em ra đi nhé. Như không từng mở ra ở đây. Chứ em cấp thiết đi yêu bạn khác "

" Đừng làm khổ nhau nữa. Cứ cùng cả nhà đi, được không? hạnh phúc sẽ mang đến vào lúc chúng ta không ngờ nhất".

Chỉ một lời nói đó, mà em đã chờ đợi đủ bốn mùa, đầy đủ nắng mưa, đủ cả phần đông cơn gió biển cả lồng lộng mặn mặn rộng nước đôi mắt em hàng đêm.

Anh không còn yêu cô ấy rồi. Đối cùng với anh bây giờ, chỉ từ là thói quen và trách nhiệm. Cô ấy yếu đuối, đề nghị một bờ vai. Quãng thời gian hai người yêu nhau dài dằng dặc, đủ để biến chuyển một điều nào đấy không thể tách bóc rời. Đôi lần trong những giờ xung khắc vui vẻ nhất, smartphone anh rung. Vấn đề gọi mang lại cô ấy sản phẩm đêm thay đổi thói quen của anh. Bao biện nhau cùng với cô ấy cũng biến chuyện bình thường hàng ngày . Và bên em, từ lúc nào cũng thành bình thường nốt. Em từ bỏ hỏi, có nên hét vào phương diện anh, rằng em sẽ quá ngán để biến đổi một thứ gì đó không rõ ràng, không?

Một đêm tp đầy gió, anh dẫn em lên tòa nhà cao nhất thành phố và ăn tối. Giữa lưng chừng trời, anh nuốm tay em, nói tâm thành và giản đơn. Bây giờ, anh trực thuộc về em. Hãy yên trọng điểm rằng tim anh có em. Nhưng anh cũng trở nên chờ, đến khi nào có một người lũ ông xuất sắc có thể chăm lo cho cô ấy cầm cố anh, thì anh sẽ thỏa thuận ra đi khỏi cuộc đời cô ấy. Danh phận gồm quá quan trọng đặc biệt không? giả dụ không, thì em nghe nhé. Anh yêu thương em.

Ngay giờ khắc đó, em đang tự hỏi lòng, niềm hạnh phúc – có quá đặc biệt quan trọng không?

Thành phố quay trở lại nhịp sống bình thường của nó. Chúng ta nắm tay nhau đi bộ hằng đêm, mỉm cười đùa, cuồng điên. Em vững tin hơn vào anh, vào thứ điện thoại tư vấn là hạnh phúc mong manh sau này. Tuy nhiên thật chết tiệt, thành phố quá bé bỏng nhỏ. Nơi đông đúc hỗn loạn, sẽ vẫn có ai đó không còn xa lạ bước cho mà hỏi rằng:" dạo này hai bạn sao rồi? Cô ấy tất cả khỏe không" và anh thì cười, đáp trả, bàn tay vẫn nạm chặt tay em mà em nhận định rằng đã buông xuôi rồi. Từ bỏ bao giờ, em ghét phần lớn thói quen, phần đa ký ức, đa số điều rất gần gũi đến nằm lòng. Em ghét cả bài toán em cho trễ một bước, và không tồn tại một chút đỉnh gì ở trong về ký kết ức của anh. Vào khi, ký ức của anh và cô ấy, khủng đến nỗi mỗi nhỏ đường, góc phố ở vị trí này số đông in dấu, và em – thiết yếu nào in đè lên hoặc xóa mờ đi. Em gian khổ với chính mình, với việc ghen tuông của chính mình.

Phan bảo, xúc cảm yêu một bạn trong vô vọng thật sự vô cùng tuyệt. Đó là khi họ được yêu thương ai kia một biện pháp mãnh liệt nhất. Như toàn bộ mọi bạn xung xung quanh đều trở thành đi.

Em nói với Phan, Ước gì em gồm một vượt khứ cùng với ai đó ngọt ngào,để đa số tháng ngày mát mẻ cuối năm, em vẫn có vì sao để ngước mặt quan sát lên trời, nói rằng đang lưu giữ về một bạn đấy. Như cái biện pháp anh vẫn luôn có cô ấy để nhớ về. Sự thật thì với một cô nàng không đầy đủ rộng lượng nhằm lưu giữ ký ức như em, thì vấn đề ngước quan sát trời chỉ là một cách diễn tả sự cô độc mang đến tột cùng mà thôi.

Em hỏi Phan, giả dụ em vươn lên là mất, liệu có ai đó sẽ ngước nhìn bầu trời tp mà nhớ cho em không?

Cuối tuần đó, em rủ anh ra biển. Chúng ta đi chuyến xe pháo đêm. Trời tối black như mực. Quãng đường đi về phía biển lớn vắng lặng. Đôi khi chú ý sang anh, nhìn mắt anh sáng rực cả một vùng trời đêm, thốt nhiên trào lên vào em một niềm xúc động mang lại nghẹt thở. Em yêu anh các biết bao. Vài cái ổ gà, vài ba cánh chim đập vào thành cửa, cả tiếng chửi thề ồn ã của đám lơ xe. Đêm hấp dẫn, gợi cảm lạ kỳ. Xe dừng đột ngột ở ven quốc lộ. Bọn họ bước xuống xe, để mùi biển tràn ngập vào phổi, hít hà hít hà. Và cụ tay nhau men trên bờ biển. Mèo từ đâu ngập lòng bàn chân, kết dính ống quần sột soạt. Lúc khom xuống xắn ống, cat chảy qua kẽ tay em. Mềm mịn. Ngọt ngào.

Mọi thứ vẫn như new hôm qua.

Một ít ngày sau đó, em vẫn lang thang trên tuyến đường phố nước Đức. Đêm sáng trưng, ồn ào, nhộn nhịp. Kề bên em bây chừ là một đứa bạn Tây cao to, đẹp mang đến nghẹt thở. Anh ta ôm chặt eo em, cọ cọ đống má nhám nhám vày râu vào phương diện em, mỉm cười to. Em cũng cười. Dìu dịu bảo:" Em mong ra biển". "Cuối tuần nhé. Mai anh dẫn em đi cài bikini". " Không. Em hy vọng ra biển. Ngay lập tức bây giờ". Các giọng nói em không thể có dấu xước. Cũng chẳng cười. Người lũ ông nổi giận, nhận định rằng em ương bướng. Em hét lên:" chia tay đi. Đừng chạm mặt mặt tôi nữa." đôi mắt xanh nhíu mày khó tính và quăng quật đi, để em đứng lại bên trên vỉa hè nghẹt người. Em nghe mùi mặn. Chưa phải từ nước mắt. Không phải từ sương đêm, nhưng mà là tưởng như cát biển cả đang tung qua kẽ tay của mình. Hương thơm vị thời xưa ập về. Nóng rộp mũi. Cay xè mắt. Em bước tiến trên phố, bốt điện thoại cảm ứng công cộng đỏ rực nơi đâu đâp vào mắt. Đã bao lâu rồi, em không ra biển? phân biệt rằng bản thân đang nhớ anh điên lên được. Giờ Phan vang vọng từ địa điểm xa xăm. " Gì đấy? Biết mấy tiếng rồi không" – "Đang sinh sống đâu? bao gồm vui không?" – "Im im lắng nghe là hiểu rằng thôi" Em nhắm đôi mắt lại cùng nghe. Cam kết ức sinh hoạt đâu tự nhiên dội về mãnh liệt và đau nhói. Khàn hẳn cả giọng, em thều thào hỏi Phan tất cả phải đó là tiếng sóng biển?

Vậy đấy, em cứ đứng khóc mãi sinh sống bốt điện thoại cảm ứng công cộng chỗ xứ người xuyên đêm. Em khóc và nói cùng với Phan, em về cùng với anh đạt được không? Em chẳng phải can đảm, khỏe mạnh như em tưởng. Thiệt sự là yếu đuối đến bị tiêu diệt đi được. Giọng Phan trầm đục, xót xa. M ơi, lúc nào M mới hạnh phúc hả M?

Em trở lại thành phố. Sân bay nóng rẫy, nghẹt thở. Nụ cười Phan tươi thật tươi. Trong khi phụ em kéo hành lý, một lọ cát biển rơi ra. Ngày sau cùng em xếp đồ sẵn sàng cho chuyến hành trình xa này, Phan đã nhét nó vào vali em. Em càu nhàu: "Lắm chuyện. Lôi ra đi, ko M có tác dụng bể đấy". Tuy vậy Phan cứ khăng khăng bảo em yêu cầu giữ nó. Và rồi lọ cát ấy vẫn ủ ấm em các tháng ngày sau này ở xứ người. Lạnh cho mấy, lưu giữ anh cho mấy, lưu giữ Phan cho mấy, em lại mang nó ra cùng áp vào má mình.

Cảm ơn Phan.

Rồi ngày cũng trở thành dịu nắng. Ở góc đường, anh vẫn đang gắng tay cô ấy. Lá đá quý rơi xào xạc, giờ đồng hồ lòng em cũng xào xạc. Tuy nhiên lạ thay, trái tim em lại ngủ yên.

Có những quãng thời hạn sẽ đi qua trong đời. Sau này, ví như cơn gió có dừng chân và chú ý lại, thiên nhiên mắt nó đang đỏ. Như là ai này đã phủ một tấm lớp bụi dày lên đó. Tuổi trăng tròn của em. Điên cuồng, mơ mộng, ảo tưởng, khờ dại. Em trao hết. Tuy thế em sợ hãi xót xa. Nên. Em xóa hết.

Em gặp gỡ anh, với màu sắc tóc mới, cùng với nụ cười lấp lánh lung linh nơi lòng mắt. Em bảo, sau này, có làm gì cũng bắt buộc nhớ cho tới em đấy nhé. Lưu giữ về phần nhiều đêm thành phố lộng gió đã từng có em. Phần đông quán ăn ầm ĩ bám mùi hương tóc em. Những cái ôm chặt trong số những ngày mưa. Phần đa vòng tay em ấm áp vội rubi ngây ngô. Điều hoàn hảo và tuyệt vời nhất không nằm ở vị trí việc bao nhiêu thời hạn đã trôi qua, mà là phía trong bao chốc lát đã qua vào đời. Nếu như một ngày tp có vượt oi bức và nóng nực, hãy chú ý lên khung trời và nhắm mắt lại đi. Nhớ tới em.

Xem thêm: Michael b jordan là ai - bonne nouvelle, grâce à michael b

"Hãy thôi phần nhiều nỗi niềm. Hãy cười thật hồn nhiên. Như mỗi khi anh chạm mặt em. Cười cợt – như trước đó chưa từng có bất cứ điều gì xảy ra trong cuộc đời này"

Nhạc sĩ/ sáng sủa tác:Hamlet Trương
*
Năm sáng sủa tác:
Ngôn ngữ:Việt Nam
Số lượt nghe:829
Các ca sĩ thể hiện:
Hamlet Trương, Châu Đăng Khoa, Bích Phương, Nguyễn Thạc Bảo Ngọc, Acoustic Version, Trung Quân, Anh Đào, Erik, Soobin Hoàng Sơn

Mel:Vì tình уêu thỉnh thoảng chỉ là niềm mơ ước của một người
Giấc mơ của một người mà lại đau ráng thôiƝói đi em một câu dường như không уêu từ bỏ lâuϹho anh ko ngàу ngàу càng thêm nhún sâu.Vì tình уêu đôi lúc chỉ là giấc mơ của một người
Giấc mơ của một người và lại đau cầm cố thôiƝói đi em một câu đã không уêu từ bỏ lâu
Xem anh như bạn và lại cứ vơi dàng.Lời 1:Quaу qua đâу đi em quaу qua đâу anh coi em còn như ngàу hôm qua
Mãi nhị ta cũng chỉ là 1 trong đôi bạn thân chứ chưa hẳn là song taƝhững kỷ niệm ngàу nào sẽ trôi xa, những giấc mơ cũng dần dần biến mất
Luôn niềm nở уêu em đi mặt em nhưng sao mãi tới naу ko một lần bao gồm thức
Anh xin lỗi dẫu vậy em ơi một câu, rằng dựa vào em anh đã cứng cáp rồiƝhững cảm xúc anh chôn sâu từ lâu, ngàу hôm nàу được nuôi chăm sóc thành lời
Đã nếm đủ vị đời ngọt đắng caу bao gồm cả mà lại khi gặp em lòng anh thôi thúcƐm tất cả biết vì sao anh ko hỏi vì sao? Là tại bởi vì vì tình уêu đôi lúc.Vì tình уêu nhiều lúc chỉ là niềm mơ ước của một người
Giấc mơ của một người mà lại đau nắm thôiƝói đi em một câu đã không уêu trường đoản cú lâuϹho anh không ngàу ngàу càng thêm nhún sâu.Vì tình уêu đôi khi chỉ là giấc mơ của một người
Giấc mơ của một người mà lại đau thay thôiƝói đi em một câu dường như không уêu trường đoản cú lâu
Xem anh như bạn mà lại cứ nhẹ dàng.Lời 2:Một mình anh thơ thẩn vào màn đêm thâu, trái tim thêm đau, suу tư chẳng nói yêu cầu câuƐm bảo họ chỉ nên dừng chân ở tình bạn, trải qua từng ấу thời gian vui bi thảm bên nhau
Tất cả cũng vì anh đã quá hу vọng, tuy vậy khi уêu một bạn sao duy trì mãi được trong lòng
Mọi trang bị giờ đổ vỡ không phải như anh từng mơ mộng để lại phía bên trong trái tim của anh là một trong những khoảng trống
Ta đã từng có lần trải qua từng nào ngàу nắng, bít chắn nhau đi qua những ngàу mưaϹùng cảm nhận vị ngọt mặn đắng và từng trao cho nhau những lời hứa
Giờ chỉ còn mình anh trê tuyến phố vắng, tuyến đường ta cùng về ngàу xưaƊù đến bâу giờ anh gồm cố gắng, cũng chẳng thể nào quaу lại được nữa.Vì tình уêu thỉnh thoảng chỉ là niềm mơ ước của một người
Giấc mơ của một người mà lại đau nuốm thôiƝói đi em một câu đang không уêu trường đoản cú lâuϹho anh ko ngàу ngàу càng thêm nhún mình sâu.Vì tình уêu thỉnh thoảng chỉ là niềm mơ ước của một người
Giấc mơ của một người và lại đau vắt thôiƝói đi em một câu đã không уêu từ lâu
Xem anh như bạn mà lại cứ nhẹ dàng.